Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013
HÔM NAY 22/12
Đứng trước biển em gọi... Anh ơi!
Tiếng gọi nghẹn ngào chìm vào im lặng.
Về đi anh, như muôn ngàn con sóng,
Giữa đại dương nghìn trùng, tìm bờ cát vuốt ve.
Về đi anh, như cánh én tìm xuân
Như cúc vàng tìm mùa thu khoe sắc.
Về đi anh, những sợi thương sợi nhớ,
Anh bắt được rồi, anh giấu vào đâu?
Sao anh không về nơi ấy cuối dòng sông?
Nơi em chờ anh trong hoàn hôn bảng lảng.
Em chờ anh trong muôn ngàn thương nhớ
Trong tiếng âm vang con sóng vỗ bờ.
Em chờ anh trong khắc khoải nhớ mong
Đôi vai gày run theo cơn gió lạnh
Thành phố lên đèn trong dòng đời tấp nập
Nơi nào có anh?
Về đi anh trong con phố nhỏ
Tiếng dương cầm đau xé
Anh không về phím đàn bỏ ngỏ
Bài hát nào vang lên?!!
Em vẫn chờ anh theo thói quen
Mắt vẫn dõi theo những bóng người trên phố
Một thoáng quen lục tìm trong nhung nhớ
Con đường em về dài và xa lắm anh ơi!
Về đi anh
về với lời thề xưa...
Giọt nước mắt rơi
trong chơi vơi... em hát.
Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013
ĐỢI EM
Đem những yêu thương trao tặng cuộc đời
Ngày mỗi ngày gieo niềm vui nho nhỏ
Chỉ đơn giản thế thôi nhưng là ngọn nguồn hạnh phúc
Khi nhận được nụ cười hạnh phúc lai thăng hoa...
....
Anh đi rồi em đã cố gắng sống thật tốt. Đã nhủ lòng mình " Cất thật sâu, thật sâu yêu thương" Dù biết rằng rất đớn đau, vượt hơn cả ngưỡng chịu đựng, dù biết " em đang cứa vào tay mình lặng lẽ"... đề tiếp tục bước đi, để lo cho hai đứa ...
Cho đến hôm nay dẫu còn nhiều rất nhiều việc em chưa làm được và còn nhiều điều em muốn làm nhưng ...thời gian của em sắp hết rồi.
Nuối tiếc ư? Em tự hỏi và cho đến hôm qua em đã có thể trả lời rành rọt : không.
Hai đứa trẻ sẽ phải tự đi trên đôi chân của mình và em tin chúng sẽ sống tốt.
Đã có thể nói lời tạm biệt với tất cả.
Em bây giờ đã có thể mỉm cười về bên Anh rồi.
Đợi em !
Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013
XÔI NÉN GIÒ LỤA
Nhìn qua khung cửa của phòng ăn những chùm hoa phượng đỏ chói đang chen lấn dần những búp chồi non tự nhiên Nó thấy bâng khuâng.
Xôi nén ăn với giò lụa món ăn tầm xế chiều ngày xưa anh hay để phần cho Nó, một món ăn Nó rất thích và bao giờ ăn nó cũng ăn rất nhỏ nhẹ từ tốn, với Nó ăn thế mới cảm nhận hết vị ngon của món ăn chơi này của người Hà nội. Anh Nó thường bảo nhìn mèo con ăn thấy thương tự nhiên cảm thấy muốn ôm em vào lòng để che chở, còn nó chỉ cười. Anh ơi! Đã bao mùa hè rồi anh nhỉ, bao muầ hè em không có anh...
-Chị nghĩ gì mà em thấy xa xôi thế?
Nó giật mình, Ku Công đang nhìn nó mỉm cười ở cầu thang.
_ Em có ăn không?
_ Có ạ.
Thằng bé dạo này cao lên khá nhiều nhưng vẫn gầy, nhìn thằng bé bất giác nó mỉm cười. Nó lột nhẹ tấm lá chuối và kẹp vào giữa hai miếng giò lụa thật to đưa cho em. Thằng bé đưa hai tay đón lấy và cắn ngay một miếng to vừa nhai vừa lúng búng : Ngon quá
-Ăn từ từ thôi chứ không ăn hết rồi mà không biết mình ăn gì đâu em.
Thằng bé toét miệng cười, Trời ơi ! thằng bé cười giống anh Nó đến thế . Tự nhiên trong lòng Nó thấy ấm áp.
Anh ơi em của chúng mình đã lớn rồi, dạo này Ku cậu ngoan hơn và sống tình cảm có trách nhiệm hơn anh ạ.
Chúng em nhớ anh!Mỉm cười anh nhé, chúng em sẽ sống tốt anh ạ.
19/6/2010
CÁNH DIỀU TUỔI THƠ
Diều bay mang theo những ước mơ lên lưng trời, tóc em cũng tung bay theo gió. Niềm tin vào tương lai tươi sáng mắt em to tròn dõi theo cánh diều bay.
Thả diều một thú chơi đã có từ lâu lắm trong dân gian. Người ta thả diều trên những cánh đồng vừa gặt xong , trên những triền đê, dọc theo bãi sông , trên bãi cát mịn ven biển …
Khi cánh diều no gió chao liệng trên bầu trời và thả vào không gian tiếng sáo ngân nga là lúc tâm hồn của con người cũng như bay bổng trên nền không gian đó. Từ cụ già đến em nhỏ lúc này đầu bạc cũng như đầu xanh đều có thế nằm dài trên bãi cỏ để hoà mình vào không gian để mơ về những điều tốt đẹp, mơ về một cuộc sống dung dị tràn đầy yêu thương.
Vươn tới cao xanh khát vọng của đời
Diều no gió gửi niềm vui về mặt đất
Chỉ là giấy thôi mà trở thành ngọn nguồn hạnh phúc
Khi diều bay tóc trắng cũng thành xanh
Dụng cụ chơi thả diều cũng rất đơn giản: một con diều và một sợi dây và gắn vào một cây sáo nhỏ. Phần còn lại sẽ là “tay nghề” của người chơi trong việc điều khiển sao cho diều có thể lên cao và giữ thăng bằng trong không trung.
Ngày nhỏ đám trẻ con khu nhà tôi ở thường tự mình làm lấy con diều và cùng nhau đi ra đê bãi sông Hồng để thả. Làm diều cũng không khó lắm công việc này thường được mang ra làm chung. Anh tôi và anh Khoa thường nhận trách nhiệm vót tre. Tôi và Phượng, Loan, Oanh thường chịu trách nhiệm chọn giấy cắt dán. Khó là vót cho đều uốn và buộc dây lèo cho cho cân . Thường thì bé Công cũng được cho tham gia vào chân sai vặt, vừa làm cả bọn vừa chuyện trò vui vẻ. Đôi khi cũng có cãi cọ một tẹo vì chưa thống nhất được màu giấy và độ dài của đuôi diều. Sau khi làm xong chúng tôi thường ra tận bãi Phúc Xá để thả đôi khi thì rủ nhau đi xa hơn.Sau này Ba tôi đi xa về thường chú ý mua làm quà cho chúng tôi những con diều thật đẹp bằng vải những con diều mà chúng tôi thường tự hào khi thẻ lên trời vì nó đẹp nhưng cũng lấy mất đi một phần của niềm vui khi tự mình làm những con diều. Trên bãi thả diều thường là đám nhóc con chúng tôi đôi khi có một vài anh chị lớn tuổi và sau này có thêm nhiều người lớn cũng tham gia. Trên không gian bao la ấy có đủ mọi mầu sắc và kiểu dáng những con diều. Từ những cánh bướm xinh , những chú cá Mập oai hùng những chú cá Heo khéo léo sánh vai bên những cánh diều truyền thống những con thuyền chao liệng trên không trung.
Anh tôi thường là người chạy anh Khoa là người giữ để đưa con diều lên không trung. Khi diều đã lên cao anh thường đưa cho tôi thả tiếp. Một tay cầm cuộn dây thả từng vòng đều đặn, một tay nắm giữ dây diều cho sợi dây trượt giữa ngón trỏ và ngón cái giật nhè nhẹ , mắt ngước lên bầu trời theo dõi cánh diều của mình đang bay lên cao khi đó cảm giác sung sướng khó tả cứ dâng tràn ngập lòng tôi.
Có thể nói, bất kỳ ai cũng có thể chơi thả diều, bất kỳ lúc nào cũng có thể chơi. Chỉ có điều, niềm vui khi được thấy diều tự do bay cao trên bầu trời, cảm giác sung sướng khi giữ được diều thăng bằng trên không trung không phải ai cũng có…và cũng không dễ gì để có…
Khi viết bài này em đang nhớ về anh, về mái nhà ba anh em mình đã sống. Tuổi thơ em đầy ắp Hạnh Phúc vì em có anh. Em nhớ anh nhiều lắm!...
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
MƠ
Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013
MÙA XUÂN TRÊN CAO NGUYÊN
Thật hạnh phúc trong mái tranh nghèo, trong cái giường không đủ chăn ấm, co bên này hở bên kia thò chân hở vai nhưng trong lòng ấm áp.
Mùa xuân đọng trong nụ cười của bé Minh Châu trong nụ cười của Minh Công và mọi người lòng mình như ấm lại , dù rất đau và đôi khi phải chạy ra ngoài lau nước mắt.
Mùa xuân lắng đọng
Trong đôi tay mềm
trong từng câu hát
Trong lời yêu thương
Cám ơn mọi người đã cho meocon một mùa xuân yêu thương và ấm áp.
Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013
Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013
MƯA XUÂN
MƯA XUÂN
Ở bên ngoài song thưa
Mưa đan thành sợi nhỏ
Như tiếng ai gõ cửa
Thảnh thốt, kìa mưa xuân!
Mưa vẫn rơi bay bay
Như bàn tay nhẹ vẫy
Bàn tay của em đấy
Mềm mại và yêu thương.
Trên lộc non nụ biếc
Tặng muôn đời bất diệt
Lòng yêu thương vô bờ.
Mưa xuân như câu thơ
Tặng cho đời nhựa sống
Em đưa tay ra hứng
Mỉm cười mưa rơi rơi…
Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013
NGHE ANH HÁT
Anh ngồi đó
lại ôm đàn và hát
Cho những giấc mơ
trở lại tuổi đôi mươi
Cho ngắn lại không gian,
cho em lại mỉm cười
Cho yêu thương
đọng long lanh giọt lệ
Anh đừng băn khoăn nhé
nếu chỉ vì em rất tệ
Em đang thả hồn về nơi ấy rất xa
Em lại bé bỏng
…như mới vừa hôm qua
Lại rúc vào ngực anh,
người em yêu thương nhất
Thời gian trôi
những cái gọi “ được” “ mất”
Hạnh phúc vẫn vĩnh hằng
đâu phải chỉ mong manh
Ngọn cỏ ngoài đồng
sương vẫn đọng long lanh
Yêu thương cuộc đời
vẫn nẩy mầm hi vọng
Ở nơi xa anh nhé xin bảo trọng
Để em có một cõi đi về , một cõi “ yêu thương”
Dù rất xa dù muôn nẻo dặm trường
Nghe anh dạo phím đàn… lòng em như chùng lại.
Tặng Anh: 27/1/2013
Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013
ANH ƠI !
Em lại về với biển
Sóng vẫn rì rào
xô bờ cát
êm êm...
Nghe yêu thương
trong gió
ướt môi mềm
Hơi thở dịu dàng
vương trên
tóc rối.
Những con sóng
đuổi nhau
rất vội ...
Xô đến tận cùng
bờ cát yêu thương
Những kỉ niệm
năm tháng vấn vương
Em dõi theo
Hải âu nghiêng cánh
Ráng chiều xuống
mặt biển lấp lánh
Em mỉm cười
Biển cũng biết...
em yêu.
Anh biết không?
Em... nhớ anh, rất nhiều
Nhớ về ngôi nhà..
Nhớ tháng năm Hạnh Phúc
Em gửi sóng đến anh lời chúc
Em yên bình...
Anh cũng thế
bình yên!
VT 3/11/09
Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013
GIÁ TRỊ CỦA MỘT NỤ CƯỜI
(Nhặt trên mạng )
Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó với ai đó xa lạ qua sức mạnh của nụ cười, thì đó chính là một phép lạ nho nhỏ.
Haley(Dịch từ Academictips)
Giá của một nụ cười rẻ hơn rất nhiều thứ, nhưng giá trị đích thực nó mang đến thì thật nhiều. Không ai nghèo đến nỗi không thể nở một nụ cười, cũng ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của kẻ khác.
Một nụ cười vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó làm giàu cho kẻ đón nhận mà không hề làm kẻ trao tặng nó phải nghèo đi. Và ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ. Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận một nụ cười, lại cũng không ai quá nghèo đến nỗi không thể cho nó.
Nụ cười tạo ra hạnh phúc trong gia đình.Nụ cười là dấu hiệu của sự nhân ái.Nụ cười làm cho những kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dễ chịu.Nụ cười đem lại sự can đảm cho con người đang nản chí, hoang man.
Nếu có một lúc nào đó trong đời, một ai đó không tặng bạn một nụ cười như bạn đáng được nhận, thì hãy "hào phóng" mà nở một nụ cười với người ấy. Bởi vì không ai cần đến nụ cười của người không bao giờ biết tạo ra chúng.
Có một câu chuyện kể về người phi công Saint Expury khi ông tham gia chống phát xít trong chiến tranh thế giới II. Ông đã viết ra tác phẩm "Nụ cười". Trong truyện, Saint Expury là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông biết nay mai sẽ bị xử bắn như nhiều người khác. Ông viết:
"Tôi trở nên quẫn trí, bàn tay tôi giật giật, cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song nhà giam, tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi: 'Xin lỗi, anh có lửa không?' Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu tại sao lại thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ nở một nụ cười.
Lúc này dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, nhưng do tôi đã mỉm cười nên anh ta cũng phải mỉm cười đáp lại. Anh bật que diêm đến gần tôi hơn và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ là một con người bình thường.
Anh ta hỏi tôi: 'Anh đã có con chưa?'. Tôi đáp có và lôi từ trong ví ra tấm ảnh gia đình mình. Anh cũng vội rút từ túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể về những kỳ vọng của anh đối với chúng. Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại những người thân. Anh cũng bật khóc. Đột nhiên không nói lời nào, anh ấy mở khóa và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn chiếm đóng, thả tôi tự do rồi quay trở về. Và thế là, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười.
Từ khi đọc câu chuyện, chúng ta nghiệm ra được nhiều điều. Bạn biết đấy, bên dưới lớp vỏ bọc của mỗi người dùng để thủ thế, để bảo vệ danh dự và địa vị, vẫn còn một điều thật quý giá đó là tâm hồn. Nếu tâm hồn bạn và tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn sợ hãi hay căm thù, oán ghét nữa.
Nếu bạn từng có một khoảnh khắc gắn bó một ai đó xa lạ qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin rằng bạn cũng đồng ý với tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau.
Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013
THÊM MỘT LẦN EM LỠ GỌI : ANH ƠI!
Em không gọi Anh ơi khi chỉ nhớ nắng trời
Nắng và gió cuộc đời em đang trải
Chỉ có niềm đau đêm ngày khắc khoải
Quá ngưỡng dừng em lại bật lên môi.
.
Gọi Anh ơi để vơi bớt nỗi đơn côi
Để những xót xa trong tim mình chùng lại
Để tiếp tục đi trong hiện tại
Tiếp tục nuôi những giấc mơ con.
.
Gọi để biết ta đã mất hay còn
Để cảm nhận giữa thực hư mờ ảo
Nghe con tim mách bảo
Con đường mình đi còn cách mấy ngày mai.
.
Em biết giữa đúng và sai
Mong manh thôi một vạch bằng sợi chỉ
..............
Anh bỏ qua cho em anh nhỉ?
Thêm một lần.... em lỡ gọi: Anh ơi!
.
27/8/2012
GIẤC NGỦ CHẲNG YÊN
Em nhớ anh giấc ngủ chẳng bình yên
Nỗi nhớ mong luôn đưa em về nơi ấy
Nơi con sông bốn mùa nước chảy
Nơi cội nguồn em được sinh ra
Có nỗi nhớ nào lại không thiết tha
Có yêu thương nàò lại không mong nhớ
Em nhớ bản tình ca viết dở
Tiếng dương cầm lạc điệu ngón tay xinh
Chợt lạnh trong đêm trong bóng tối một mình
Cơn gió vô tình lách mình qua khe cửa
Bầu trời đêm nay qua khung cửa sổ
Sao cũng vô tình chẳng có một vì sao?
Ngủ lại đi em bên tai tiếng thì thào
Gió nhẹ lắm à ơi cơn gió hát
Khi em tỉnh giấc ngày mai sẽ khác
Anh sẽ trở về?!!! thương lắm ngủ đi em!...
VIẾT TẾP
Mọi thứ vẫn thế không khác chi anh ạ
Hương ổi sang thu thả vào cơn gió muộn
Bầu trời vẫn cao lãng đãng dải mây bay.
.
Chỉ một mình em là đã đổi thay
không lành lại ...vết thương
nhiều lên theo năm tháng
Đôi mắt hết ánh cười mang nhức nhối nỗi đau
.
Cổ tích nát nhàu, em bỏ quên ....
trong hành trang tìm sinh tử
Bỏ lại những phép thử
Em lặng lẽ nhìn năm tháng qua đôi tay
Bàn tay gày đã bao lần
chắt níu thương yêu
Những móng tay mòn đi theo chiều sâu suy nghĩ
Bàn tay cố giữ lại lí trí
Để môi lặng buồn
nụ cười cất một nửa mảnh trăng non
đâu con đường đi tìm hạnh phúc
Giữa ảo và thực
Con đường nào dẫn tới những mê cung
…
Ru hời chi nữa nông sâu
Bao năm vẫn vỗ đêm thâu đồng lần
Khúc kia cứ vận vào thân
Ru trong ru đục cũng ngần ấy thôi
Mê mị sống giữa cuộc đời
Mình Em cứ hát nối lời mai sau….
KHÔNG ĐỀ
Không đủ sức để tìm
ghép lại lành nguyên
Không cần vội
Chỉ có mình mới hiểu mình thôi
đi tiếp chênh vênh nghìn lần
Áp mặt xuống tay, nấc nghẹn
Môi mỉm cười khép lại chén đắng
Hoang đường ảo giác tự thân
Bới nát đêm đen lục tìm khúc yêu thương
Dốc sức gồng mình
đứng trước tấm gương ngày tỉnh giấc
Danh vọng ư- hão huyền, đời hát dong
Bây giờ tự hát
điếu mình câu hát chiều rơi
HI VỌNG
Ngày tháng năm trôi mãi miên man
Còn lại trong ta những gì được mất
Những yêu thương những thăng trầm hạnh phúc
Có bao giờ không tồn tại phải không anh?
.Mê mị cuộc đời sao lấy mất yên lành
Dù tháng ngày không còn anh bên em nữa
Khung cửa sổ ngoài kia bầu trời đêm vẫn thế
Dẫu khuyết hay tròn trăng vẫn sáng phải không anh?
.Chiếc lá xa cành sẽ chẳng còn mầu xanh
Em vẫn nhặt nâng niu ép vào trang sổ
lá vàng rơi như cuộc đời còn có nhiều bão tố
Anh vẫn muốn em cười vượt qua những khó khăn?
Anh vẫn cùng em viết tình ca mầu xanh?
Đem những yêu thương gieo mầm hạnh phúc
Dù cuộc đời có trong và đục
Bàn tay dẫu yếu mềm vẫn ấp ủ những yêu thương
Anh vẫn ở bên em đâu đó trong cuộc sống đời thường
Cùng em vượt qua những thăng trầm cuộc sống
Cùng em viết những ca từ hi vọng
Cho con thiên nga màu đen
một ngày đẹp trời
sẽ khoác chiếc áo trắng
phải không anh?
chênh vênh
.
Ngồi đây ta ngắm trời đêm
Sao rơi trong mắt bên thềm mênh
mang
Trong lòng sao cứ xốn sang
Ánh đèn hiu hắt nhuộm vàng
phố khuya.
Gió lùa vai lạnh em nghiêng
Mảnh
mai gầy guộc giữa miền cô đơn
Đêm về nỗi nhớ nhiều
hơn
Giọt rơi ướt áo thấm miền yêu thương.
Mỉm
cười sao mãi vấn vương
Sao đi chẳng hết sao thương quá nhiều
Người đi thương biết bao nhiêu
Nặng lòng người ở mỗi
chiều đơn côi...
BẤT CHỢT
Mùa thu về sao chỉ còn mong nhớ
Em đạp xe một mình trên phố
Bờ vai mềm tóc gió thôi bay
Ngọt ngào mùi hoa sữa đêm nay
Bàn tay em cô đơn trong gió
Em vẫn lắng nghe lời thì thầm đâu đó
Tìm đến tận cùng đâu tiếng yêu thương?
Nắng
lên, nắng vàng như mật ong rọi vào khung cửa sổ bé bỏng , nơi ấy là nơi duy
nhất để nó có thể quan sát bầu trời. Nắng luôn mang lại cho nó cảm giác ấm áp
và phấn chấn. Nó nhìn theo các tia nắng để quan sát những hạt bụi nhảy múa, một
trò chơi mà từ nhỏ nó đã rất thích. Những hạt bụi không nhiều nó tự nhủ có lẽ
không khí ở đây trong lành hơn, và chợt nó lại nghĩ có lẽ tâm hồn trẻ con trong
nó đã mất đi khá nhiều nên nó không nhìn thấy những vũ điều tuyệt vời của những
hạt bụi. Hôm nay trên bầu trời chẳng có đám mây nào, bầu trời cũng không trong
xanh mà mang một mầu trắng hơi đục nó thấy nuối tiếc một điều gì đó. Chẳng có
đám mây để nó có thể vẽ nên những điều nó thích, một trò chơi từ nhỏ mà nó luôn
mang ra dỗ dành em của nó khi thằng bé khóc “… em ơi, Mẹ của chúng mình rất đẹp
tóc thật dài “. Nghĩ đến điều đó nó chợt bật cười và thở dài.
lên bầu trời nó đang tự hỏi ngày mai nó phải làm gì? Con đường nó đang đi lại
có những khúc quanh, lại xuất hiện con dốc mới, nhưng dù thế nào cũng phải vượt
qua và nó muốn phải vượt qua và đi tiếp.
GỬI NGƯỜI TA
Hóa ra như thế gọi là yêu
Sau cái gật đầu bên kia đầu dây không thấy được
Có lẽ lời tỏ tình trong chiều gió ngược
Nên cái gật đầu cũng gượng nghịu chẳng giống ai
.
Có phải chẳng giống ai nên chiều phai lời hẹn ước
Khoảng lặng chiều buông Tím đến nghẹn lòng
Bước chân về chầm chậm trong bâng khuâng
Chiếc điện thoại nóng ran trong bàn tay lạnh ngắt
.
Không phải mối tình đầu nên cũng quen khi không gặp
Thờ ơ lặp lại mỗi ngày Em có khỏe không em
Giằng co giữa có và không đều thấy lỗi
Rỗng cả yêu thương nhạt cả bờ môi
.
Có lẽ ngày mai ta nói lại thôi
Để câu nói không đi hoang theo chiều gió
Để mình lại như xưa khi còn có thể thì thầm to nhỏ
Khi không có cái gật đầu mơ hồ không thấy phía bên kia
HẠT CÁT BÉ BỎNG
Trong một trời biển cát
Ta vẫn cười vẫn hát
Cho cuộc đời bớt đen
Là cát chẳng sang hèn
Cát đi theo cơn gió
Gió thổi đến đâu đó
Cũng có cát đi theo
Có những lúc cheo leo
Trên vực cao vách đứng
Có lúc lại lững thững
Theo cơn giớ cuối hè
Có những lúc chở che
Cho chồi non lộc biếc
Là cát nên đơn chiếc
Trong đêm lạnh cô đơn.
Là cát nên giận hờn
Làm đau người ngược gió
Là cát nên rực đỏ
Nung chảy tạo pha lê
Là cát nhiều khen chê
Trong cuộc đời bậm bụi
Là cát nên biết tủi
Khi năm hết xuân sang
Bên vạt hoa cải vàng
cũng biết vui biết hát
Và cũng vì hạt cát
Mà nên câu chuyện này
Dù nhiều dở ít hay
mọi người cùng vui đọc…
EM NHỚ ANH
Nỗi buồn giấu trong mắt người con gái
Khắc khoải đi tìm ở đâu chốn bình yên...
Tự nhiên lại nhớ về Anh, nhớ
về Hà nội, lẩm nhẩm hát lại mấy câu của bài hát ngày nào anh em mình vẫn hay
hát cùng nhau:
Hồ tây in bóng dáng thân quen
Yêu biết bao nhiêu con đường chờ đợi
Cùng ai nấp dưới ánh đèn..."
Hồ Tây đẹp phải không anh, em
thích nhất mỗi ngày nghỉ anh thường cho chúng em lên Hồ Tây chơi, em thích cảm
giác ngồi bên anh trên con vịt bơi trên hồ. Anh vừa đạp cho vịt bơi vừa hát đùa
trêu hai chị em, em cứ doạ anh mà còn hát thế em sẽ đẩy cho anh rơi xuống hồ.
Anh cười bảo thế ai sẽ lái vịt về nào... Nhớ khi kết thúc các trò chơi là chui
vào quán ăn bánh tôm, nhưng mà càng ngày bánh ở đấy càng không ngon vì quá
nhiều dầu ăn em ăn không được anh nhỉ?
Em thích khi anh chở em một vòng quanh hồ,
lướt qua đường Thanh Niên.lên Nghi Tàm ... qua làng lúa làng hoa ngày nào, giờ
còn đâu?!!! Thường sau đó sẽ nằm dài trong công viên Thủ Lệ. Anh bảo không về
nữa vì quá mệt mỏi bắt đền mèo con hành hạ anh... Nhưng mà em luôn dỗ dành anh
bằng những bài hát và những hứa hẹn sẽ cố gắng...
Em nhớ anh nhiều lắm anh ạ. Sao anh lại bỏ đi mà không trở về?
Anh ơi! Em vẫn hay gọi thế
trong mỗi lúc như thế này chẳng hạn, trong những lúc lòng em nặng trĩu vì bao
lo toan cho cuộc sống đời thường, trong những lúc cần phải có những quyết định
cụ thế dứt khoát mà em lại vẫn do dự...
Anh ơi! Sức khỏe của em ngày
càng tệ mà em thì còn bao nhiêu việc phải làm, những chuyến viếng thăm các
thiên thần áo trắng cứ gần nhau hơn và công việc thì ngày càng nhiều hơn anh ạ.
Em thực sự cần bàn tay của anh, em thèm được rúc vào ngực anh như ngày còn bé
tí, em thực sự muốn ngủ thật nhiều để không phải suy nghĩ, em muốn có anh để
giúp em... Em muốn... Nhiều quá anh nhỉ?
Nhưng mà..., không có
anh, em phải tự quyết định, tự làm thôi và em lại nhớ anh bảo hãy mỉm
cười..." mèo con mỉm cười thì mọi điều đều có thể thay đổi" . Nghĩ về
điều đó em lại mỉm cười khi viết những dòng này .
" Chiều xuống tô thêm tình thương
Hà Nội rực rỡ phố phường đầy hoa
Hoa sữa ướt say hồn ta
Chiều buông cánh liễu la đà...."
Chiều nay hai chị em về với
biển, không có những cánh liễu la đà nhưng có dải cát trắng thơ mộng và trong
em cứ cuộn lên nỗi nhớ anh.
" Anh ơi em lại về với biển
Nghe dịu dàng sóng vỗ êm êm
Nghe yêu thương
trong gió ướt môi mềm..."
Em sẽ cùng em của chúng ta đi
dọc bờ cát trắng , em muốn gửi vào gió vào sóng của Đại dương nỗi nhớ khắc
khoải về Anh.
Anh ơi!
ĐỢI
Người có trở về sau những tháng chia xa
Tìm lại cho mình bình yên trong giấc ngủ
Tìm những yêu thương một thời ấp ủ
Tay trong tay quên đi hết bơ vơ
Chẳng thành bài vẫn là những câu thơ
Đọng những yêu thương trong chiều ngược gió
Những chiếc lá xoay như mảnh đời dốc ngược
Đắng đến nghẹn ngào khi phố cũ đơn côi
Ở ngoài kia mùa lại sang rồi
Nghe trong đêm đọng mùi hương hoa sữa
Thu lại về trên từng con phố cũ
Cơn gió chợt dừng nơi ấy… chênh vênh
Bức tranh xưa kí ức vẫn vẹn nguyên
Hạnh phúc ngọt ngào giấc mơ còn bỏ ngỏ
Vẫn nghe đâu đây lời thì thào của gió
Đợi người về vòng tay mở chốn bình yên…
EM GIỮ ANH LẠI HÀNH TINH XANH
Ở đâu ngôi sao xanh
Trong câu truyện cổ tích
Anh tìm cho mình sự tĩnh mịch
Ở đâu, ở đâu trong dải ngân hà
...
Sao anh quên yêu thương vạt hoa cải tháng ba
Sao anh quên bình yên đêm mùa hạ
Sao anh quên ngọt ngào trước biển cả
Sao anh quên bàn tay nhỏ một thời anh đã nâng niu
.
Sợi tóc mềm không buộc được chân anh
Bước lên chiếc thang phân định
Giọt nước mắt sẽ là truyện cổ tích
Khi anh khoác vào đôi cánh bay đi
Chẳng có những điều thần kì
Chẳng có tầm ma để dệt áo
Những con thiên nga trốn đâu khi trời giông bão
Chẳng đến bên em...
giũ lông thành người anh em khát khao
.
Quả đất trần trụi làm sao
Khi ai cũng muốn bước lên tàu vũ trụ
Ngân hà ơi con sông ngăn trở
Chỉ còn nhìn thấy nhau trong tiết mưa ngâu
...
Em rất ghét mưa ngâu
Nên sẽ không để anh bay đâu
Cho dù... chỉ trong tiềm thức
Em giữ anh
bằng cuộc đời thực
Bằng những yêu thương ...
Chẳng đợi đến khi anh mỏi cánh mới quay về.
19/6/2012
khi bước đi ta luôn có một con đường
Đi qua hết những thăng trầm cuộc sống
Em chợt nhận ra mọi thứ vẫn dài rộng
Dù chẳng còn anh ấp ủ yêu thương
Đẩy xa anh đẩy vào nơi rất sâu
Em vẫn biết đang cứa vào tay mình lặng lẽ
Em mỉm cười giấu đằng sau giọt lệ
Vết thương trên môi sẽ hết bầm thôi?
Em sẽ học và phải học thôi
Phải cố quên đi người mình yêu thương nhất
Dẫu bầm dập đi trong cơn gió ngược
Phải đớn đau đem nhớ… gửi vào quên
Chật hẹp đời thường trong cõi nhân gian
Phải bước cùng ai trong dòng đời xuôi ngược?
Em sẽ hát một mình và đi về phía trước
Phải chăng?...
Phía không anh vẫn có một con đường.
….
Nguồn trích dẫn (0)
NHỚ VỀ MỘT MÙA THI
TIẾNG RU ĐÊM
( Về làm công tác thanh tra thi ở Cần Thơ mùa thi hai
năm trước)
Đêm lạ nhà lạ nơi ở, mọi thứ sinh hoạt không vì thế mà đảo
lộn, chỉ mỗi vụ trong phòng không có Wc là hơi bất tiện. Thời tiết nắng nóng
tắm nước lạnh Nó bị cảm và viêm họng cấp. Sốt cao hầm hập nhưng lại sợ gió.
Muốn lấy chút nước để lau mặt cũng phải dậy chạy ra cuối dãy. Khu nhà tối om Nó
thấy sợ, thôi tốt nhất nằm chịu trận, đổ một tẹo nước còn lại trong chai vừa đủ
ướt cái khăn tự đắp lên trán. Uống viên thuốc hạ sốt của nhân viên y
tế đưa hồi chiều và cô búp bê xanh nhỏ đưa nó vào giấc ngủ chập chờn. Cả
không gian im lặng, thỉnh thoảng trong xóm có tiếng chó sủa râm ran. Chẳng biết
Nó đã ngủ bao lâu thì giật mình tỉnh dậy, thấy lạnh toát, cuốn cả tấm chăn mỏng
vào người vẫn lạnh và run . Nó đành giật luôn chiếc màn ngủ xuống cuốn vào
người mặc cho muỗi vo ve bên tai. Chiếc khăn đã khô rang,Nó muốn uống nước
nhưng thế thì phải ngồi dậy. Nhắm mát lại Nó cố chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn
khoác chăn đi ra khỏi phòng . Bên ngoài trời sáng , bóng trăng hạ tuần rơi qua
tán cây xuống sân lành lạnh, bầu trời trong vắt và những cơn gió cuốn vào da thịt
làm Nó ớn lạnh. Nó đi như chạy lấy thêm hai chai nước giặt khăn lau mặt rồi về phòng.Uống
thêm viên thuốc, ngồi tự xoa hai tay, chân và cơ thể cho ấm lên Nó treo lại cái
màn và nằm xuống. Nó chỉ muốn gọi Anh ơi, nhưng không thốt lên được. Cứ thế
miên man trong suy nghĩ đưa Nó về nơi Nó đã sinh ra...
Chợt nó giật mình, giữa không gian yên tĩnh tiếng ru con của ai đó cất
lên, Tiếng ru trầm và đục, xem lẫn tiếng khóc của một đứa trẻ:
Ầu ơ...
Ví dầu... cầu ván.. đống đinh
cầu tre (mầ) lắt lẻo ...ngập nghềnh ...khó... đi
Tiếng đứa trẻ ậm ọe cựa mình không biết Nó nghe được hay
tưởng tượng ra thế và tiếng bàn tay người mẹ còn ngái ngủ vỗ ru con. Nó như
thấy chiếc võng đu dưa, tiếng dây võng nghiến vào gỗ kẽo kẹt và bàn tay người
mẹ, bàn tay dịu dàng vỗ về xoa lưng đứa con.
Khó đi... mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi.... trường đời...
Ầu ơ...
Tiếng ru đêm khuya như ôm lấy nó, tiếng ru xoắn lấy Nó trong
không gian, tiếng ru như bứt nó ra khỏi hiện tai. Nó chờ để nghe tiếng ru tiếp
tục nhueng tất cả lại chìm vào im lặng. Nó cứ đợi , cứ đợi...
Tuổi thơ của Nó luôn thèm khát tiếng ru và hầu như với nó
chỉ có mỗi bài hát ru mà Nó biết mỗi bài hát Lý chiều chiều nó thuộc đến cả
từng chỗ anh nó sẽ nghỉ và cách ngắt đặc biệt của anh nó. Cả bàn tay xoa lưng
cho nó cả những cái vỗ vụng về nhưng tràn đầy yêu thương..
Tiếng ru đêm Nó nghe từ một đêm trăng khuya nơi miền Tây nam
của Tổ quốc sao ấm áp sao khơi dậy trong lòng Nó sự khát khao mãnh liệt được
yêu thương và yêu thương...Ngày mai, Nó đã về nhà rồi ...Nó muốn về nhà, dù nơi
ấy cũng chỉ có mình nó.
Nó chợt lẩm nhẩm trong đêm:
Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ
Lặng lẽ canh chày ....
Cần Thơ 3/6/2010
CÔ ĐƠN
Vẳng nghe ở đâu đây
Chút hương tình trong gió
Nhớ vòng tay ai đó
Vỗ về mỗi đên buông.
.
Cửa sổ mảnh trăng suông
mấy tầu dừa xào xạc
lọt ánh trăng bàng bạc
giễu cợt cười cô đơn...
30/1/09
ANH KHÔNG BIẾT HẾT ĐÂU
Anh không biết đâu
cho dù anh nói biết
Vì cuộc đời là câu chuyện cổ tích
Về những nỗi đau và hạnh phúc thăng hoa
Vì cuộc sống là bản tình ca
Về những yêu thương và những kì tích
rất nhiều bi hài kịch
Diễn viên
không ai khác lại chính là mình
Bên nụ cười xinh
là giọt nước mắt
Bên niềm đau ta có được những bàn tay
Ta bước đi trong cuộc đời
dù ngạo nghễ
hay nửa tỉnh nửa say
Có ai không cần một bờ vai tựa
Có ai không cần dù chỉ một nửa
Cái siết chặt tay
hay nhỏ nhoi thôi
một cái gật mơ hồ
Ai cũng thế thôi
đều có phút mong chờ
Dù chỉ là trong mơ
cho một điều ấp ủ
Chẳng ai nói rằng ...tôi quá đủ
Vì lòng tham con người hay vì khao khát bay xa...?
Mọi thứ dù ngọt ngào hay cay đắng
thì rồi cũng qua
Vết thương lên da non
hay suốt đời sưng tấy
mãi ra đi không bao giờ thức dậy
Thì hôm nay ta vẫn mỉm cười
vẫn luôn tin
cuộc đời mãi vẫn còn ... nhiều lắm những thương yêu.
24/5/2012
GỬI ANH…CHẬP
GỬI ANH…CHẬP
Em không ước muốn gì nhiều đâu anh
Em chỉ muôn yêu thương bằng những gì em có
Yêu thương bằng con tim dịu dàng chung thủy
Yêu thương bằng những tháng năm nhọc nhằn em đã đi qua
Em cũng không ước điều gì cao xa
Chỉ yêu thương thôi để cho đi hết đơn côi
Để lại mỉm cười khi hoàng hôn buông xuống
Để đi đến cuối con đường một kiếp phôi pha
Phải chăng em đã không đủ thiết tha
Không đủ lắng sâu không nhiều đằm thắm
Phải chăng em đã quá nhiều ước vọng ?
Để thương quá nhiều nên đã phải chia xa.
Có tự làm đau mình chuyện cũng đã qua
Chiếc cốc rơi nước mắt em lặng lẽ
Biết rằng cuộc đời còn nhiều dâu bể
Để đi hết con đường phải có những thương yêu
Cám ơn anh đã bên em trong mỗi cơn đau
Để em được gọi Anh ơi mỗi chiều tan lớp
Để được nghe giọng trầm dịu ngọt
Cố lên nào… đội mèo gấu cố lên!!!
Dù tự bảo mình nhất định phải quên
Em vùi sâu mọi điều vào trong ngăn kí ức
Nhưng mỗi khi em thao thức
Nước mắt lại rơi bàn tay nhỏ đơn côi
Bây giờ em khép lại lòng mình
Khép lại cho hết đêm lạnh bờ vai run rẩy
Để ngày mai khi thức dậy
Em nhìn cuộc đời … có thể khác hôm nay.
15/9/2010
__________________
Yêu hơn mọi yêu thương
Mà cuộc đời đã có...
ĐỘI MÈO CON CỐ LÊN.!
Tôi chỉ muốn viết cho mình những câu thơ
Về hạnh phúc về bình yên của tuổi thơ trong trẻo
Về những cơn mưa rào đầu mùa hạ mát mẻ
Về những cánh diều chở bao ước mơ hoa
Tuổi thơ ngọt ngào hạnh phúc đã đi qua
Những bình yên ra đi vào một ngày tắt nắng
Mùa chia ly ngập trời phượng cháy
Đỏ mỗi con đường góc phố tôi đi qua
Người chẳng trở về mãi mãi cách xa
yêu thương vỡ rơi lạnh lùng vào khoảng tối
Mọi thứ chẳng còn và thời gian chẳng vội
Chỉ còn tôi đối mặt với chính tôi
Những ước mơ hạnh phúc tuổi thơ ơi
Những khát khao trôi mãi về một miền cổ tích
Những dòng đời hai chiều thuận nghịch
Những trải lòng thương nhớ hóa mong manh
Còn lại chỉ mình tôi yêu thương về nơi anh
Còn nỗi nhớ mong còn một mùa thương nhớ
khát khao một gia đình ba con người nho nhỏ
Mỗi đêm lại tìm về niềm hạnh phúc tuổi thơ qua...
HÈ VỀ
.
Tuần trước còn xanh nụ
Tuần này bỗng rực trời
Những cánh Phượng đỏ thắm
Cùng ve đón hè sang
Lòng chợt thấy bồi hồi
Phượng ơi về sớm thế
Những cánh hoa Phượng vĩ
Ấp ủ bao ước mơ
Giấu muôn ngàn ý thơ
Lũ học trò bé bỏng
Nhặt những bông phượng thắm
Ép vào trang sách thơ
Trời bắt đầu đầy nắng
Những cơn mưa bất ngờ
Từng chùm khoe sắc thắm
Viết nên ngàn câu thơ.
24/03/2009
COMMENT SDD
- Hoa sữa
- 08:39 1 thg
4 2012
Bỏ lại mọi thứ phấn son
Bỏ lại cho hết sao còn đắng cay
Đại dương sóng vỗ ban ngày
Đêm đêm dùa giỡn tỉnh say não nề
Yêu thương người hỡi tìm về
Nơi xa chốn ấy sơn khê Người chờ
Để xoa dịu những bơ vơ
Cùng Bạn nghe nhac, ngâm thơ mỉm cười
Ngoảnh lại đã nửa đời người
Đắng , cay, mặn, ngọt, cười vui, khóc thầm
Đừng hóa đá, đừng lặng câm
Đừng tự dằn vặt âm thầm Sóng ơi!
Hiển thị tất cả trả lời 13
- Hoa sữa
- 19:18
1 thg 4 2012
Em chỉ biết viết mỏi tay xuống hàng, có thơ chi đâu mà hay ạ.
Em viết những gì em nghĩ bằng trải nghiệm và cảm nhận cuộc sống của chính mình
. Em trêu chị RP một tẹo thôi chứ " bút chiến" với chị ấy sao được ạ.
- Hoa sữa
- 19:20
1 thg 4 2012
mà anh " nợ" em khá nhiều đấy đâu chỉ có khúc này
ạ.
- MNNT.bY
- 19:20
1 thg 4 2012
THÌ ANH CŨNG NÓI DZUI THÔI MÀ...
HEHE.... CÁ THÁNG 4 ĐẤY THÔI.....
- Hoa sữa
- 19:22
1 thg 4 2012
Ồ, ra thế. Em tra google biết cá tháng 4 là gì rồi.
- MNNT.bY
- 19:35
1 thg 4 2012
Trời....Lúa dzữ dzậy seo ?
- Hoa sữa
- 00:42
2 thg 4 2012
Anh cười em đấy ạ. Lúa hồi nào. Tiểu thư Hà Thành chính cống
đấy. Nhưng mà thuộc dòng cổ điển anh ạ.
- MNNT.bY
- 00:55
2 thg 4 2012
"Hà thành"
Em ở hà nội à ?
- Hoa sữa
- 11:44
2 thg 4 2012
" Nơi tôi sinh Hà Nội..." Em ở phố cổ Hàng Bạc. Giờ
chuyển về Lý Nam Đê. Gốc luôn không pha tạp.
- MNNT.bY
- 17:20
2 thg 4 2012
Ủa ? Em là Hoa sữa nào nhỉ ? Là Anh Thảo đấy hả ?
Hay sao ?
- Hoa sữa
- 19:26
2 thg 4 2012
Ngô Anh Thảo.
- MNNT.bY
- 20:17
2 thg 4 2012
hehe. Vậy mà nào giờ anh cứ nghĩ em ở Huế, hay saigon gì đó.
Cánh Nâu Người vẫn vui với Sóng
Má đào vẫn thắm mọng đôi môi
Uống nào chén đắng căng buồm gió
Cho những tình kia chếnh choáng thôi
.
Ngoài kia chiều nắng sao ta lạnh
Bao nhiêu lữ khách bước qua tôi
Liễu nào còn rủ nơi bến cũ
Gió đông có làm liễu bớt xanh
.
Liều mòn chờ đợi có bớt xanh
Người đem mong nhớ rót tàn canh
Bài hát duyên xưa buông cô quạnh
Nào trút cùng người đêm tàn canh.
.
Đem hết men say trút tnhf gầy
Lả lơi câu lí với liền anh
Bài hát duyên nay buông mây tạnh
Nào uống với người đêm tàn canh!.
.
3/4/2012
Trả lời nhận xét này
- MNNT.bY
- 09:58
4 thg 4 2012
Thương người một cõi không in dấu
Hận mình bao chốn chẳng tìm quên....
....
Cảm ơn em, vì đã có lòng viết tặng anh một bài thơ hay.
Ta lắng nghe ta
Ta lắng nghe mọi người
Ta trải lòng
vào kiếp con người
Ta cứ bước đi và tin vào nơi ta đến
Dù tất cả có ra đi
Dù có đớn đau
thì Ta ơi
phía trước vẫn có một con đường
( Ngủ đi Anh, ngủ đi Sóng. HS sẽ hát ru nếu điều đó làm Sóng ngủ ngon.
À ơi giấc ngủ dịu êm
À ơi tiếng lá rụng bên thềm
À ơi cơn gió dừng chân nghỉ
À ơi ru mãi khúc yêu thương..."
Chuyện kể về ngày xửa
Chuyện kể về ngày xưa
Tôi viết lại ban trưa
Tặng mọi người cùng đọc
Ngày xưa có con sóng
Hình thành ngoài khơi xa
Nơi ấy không có nhà
Cũng chẳng bờ cát trắng
Sóng được những tia nắng
Buôn chuyện bến bờ xa
Sóng được gió ngân nga
Ru tình ca bọt nước
Một ngày chẳng đừng được
Sóng quyết chí đi tìm
Chắp lại một trái tim
Từ những điều được mất
Sóng muốn tìm chân thật
Từ cuộc sống đời thường
Sóng muốn tìm yêu thương
Giữa muôn nghìn bão tố
Nhưng đời là bể khổ
Đâu phải cõi vô thường
Những sắc sắc , không không
Tham, sân si, đủ cả
Những cánh buồm giả lả
Những cơn gió buôn tình
Đâu chỉ có bình minh
Đâu ân tình bờ cát
Sóng ngày đêm ca hát
Cùng với ánh bình minh
Tung bọt trắng hết mình
Tự tình bày tiên cá
Sóng xây ngôi nhà đá
Cùng với rặng san hô
Sóng muốn tạo cơ đồ
“ Bằng trái tim chân thật”
( SÓNG đừng buồn nữa vào viết tiếp giúp HS này không thì gọi mọi người viết
giúp em. Hôm nay ốm nặng rồi)
Hiển thị tất cả trả lời 5
- SONGDAIDUONG.HVT
- 01:33
21 thg 4 2012
Lúc chiều qua, một câu
Trả lời em dang dỡ
Bạn anh đứng cạnh nớ
Nên lôi kéo anh đi
.
Anh đi mãi, mấy khi
Được vui say cùng bạn
Được chính mình thán ..
- Hoa sữa
- 19:48
21 thg 4 2012
Anh vẫn còn nợ đó
Một câu chuyện bằng thơ
Em ngồi đợi đến giờ
Mỏi lưng em đi ngủ...
- SONGDAIDUONG.HVT
- 19:54
21 thg 4 2012
uk. đi ngủ đi em
Dường như anh đã quên
Câu chuyện gì thế nhỉ ?
Mà sao em mỏi lưng ?
Em đã uống thuốc chưa ?
- Hoa sữa
- 20:00
21 thg 4 2012
Hai lần thuốc em uống
Còn một lần thì chưa
Em đau từ ban trưa
Đến giờ đau hơn nữa...
- · Hoa
sữa - 17:27 20 thg
4 2012
Hãy yêu và hãy tin
Yêu thương là có thật
Như cỏ cây sự vật
Luôn luôn ở quanh ta
.
Có thể là bông hoa
Tô thêm màu cuộc sống
Có thể là suối nguồn
Cho sông không cạn kiệt
.
Nhưng cũng có riêng biệt
Một chút đắng chút cay
Như rượu đắng để say
Mềm lòng người quân tử
.
Sóng không buồn nữa chứ
Hoa Sữa nói câu này
Để sống thẳng sống ngay
Xin bỏ đi thù hận
.
Nếu không vui cứ giận
Nhưng đừng lạc yêu thương
Vẫn có một con đường
Đưa ta về phía trước
.
Nào hãy cùng nhau bước
Để đời hết chênh vênh
Để đêm sẽ ngắn dần
không cô đơn buồn hận
…
Sóng ơi sóng đừng giận ....
Hiển thị tất cả trả lời 5
- SONGDAIDUONG.HVT
- 20:23
21 thg 4 2012
Cười không được
Khóc không xong
Biết làm sao ?
Thôi thì.....
- Hoa sữa
- 17:18 20 thg
4 2012
Em cho những comment ẩn ra ngoài nhé!
Hiển thị tất cả trả lời 3
- SONGDAIDUONG.HVT
- 18:01
20 thg 4 2012
Không.Ổn rồi.
Hãy yêu và hãy tin Tình yêu là có thật Như cỏ cây sự vật
Luôn luôn ở quanh ta Có thể là bông hoa Tô thêm màu cuộc sống Có thể là suối
nguồn Cho sông không cạn kiệt Nhưng cũng có riêng biệt Một chút đắng chút cay
Như rượu đắng để say Mềm lòng người quân tử Sóng không buồn nữa chứ Hoa
Sữa nói câu này Để sống thẳng sống ngay Xin bỏ đi thù hận Nếu không vui cứ giận
Nhưng đừng lạc yêu thương Vẫn có một con đường Đưa ta về phía trước Nào hãy
cùng nhau bước Để đời hết chênh vênh Để đêm sẽ ngắn dần không cô đơn buồn hận
Sóng ơi sóng đừng giận ....
Trả lời nhận xét này
- SONGDAIDUONG.HVT
- 08:34
4 thg 3 2012
hehe. .... Dạy khôn luôn cả anh !
Anh luôn nghĩ như em Anh không cần sang hèn Cũng không nề
sắc đẹp Cần cái nết, thôi em Anh không quá kén chọn Chỉ tại anh không tin Tình
yêu là lòng thật Anh luôn ngã riêng mình Ngày xưa anh rất vui Ngoài vợ VÂN đấy
thôi khi không may tai nạn Cô ấy bỏ anh rồi Về sau anh có quen, thêm 2
người yêu nữa Thứ nhất, đẹp ngất ngưỡng Làm ca sĩ, em ơi Lúc danh chưa toại
thành, Bên anh luôn mọi lúc Khi tiền bạc có rồi, Khiến chết đời du
mục Anh hận lắm đàn bà Cuộc sống, những phù hoa Đồng xu là vậy đó Không chết
người - Chết ta ! Người thứ hai, cô giáo Anh ngỡ mình sang trang Tình yêu vui
rộn ràng Mong kết thành đôi sớm Nhưng Mẹ người chê chán Lại trách ngại đường xa
Con gái lấy chồng xa Mất đi nguồn thu nhập Quan trọng là cô ấy Nặng trọng nghĩa
gia đình Hà cớ lại xem mình Là điều chi cần thiết Và thế là ly biệt Nhưng lại
cứ lập lờ Cứ gieo anh , nỗi chờ Bao lâu, anh chẳng ngại. Bỗng vô tình, gặp phải
Hình như là 1 người Là chồng, hay yêu thôi Ngay bên đời cô ấy... rã rời, và
chán ngấy Anh mất niềm tin rồi Đàn bà, vô tình thôi Tình đời nhiều đen bạc Anh
đếch tin gì nữa yêu để làm gì thôi Giả dối suốt mà thôi Anh cóc cần cho
hết Trên thơ thì phải vậy Chữ yêu để mua vui Anh giờ hóa kiếp rồi Trái tim anh
rỗng lắm !!!! Tâm tình với em nhiều quá, anh thật ngạc nhiên, và ngẫu hứng....
Chán lắm em à !