Đi qua hết những thăng trầm cuộc sống
Em chợt nhận ra mọi thứ vẫn dài rộng
Dù chẳng còn anh ấp ủ yêu thương
Đẩy xa anh đẩy vào nơi rất sâu
Em vẫn biết đang cứa vào tay mình lặng lẽ
Em mỉm cười giấu đằng sau giọt lệ
Vết thương trên môi sẽ hết bầm thôi?
Em sẽ học và phải học thôi
Phải cố quên đi người mình yêu thương nhất
Dẫu bầm dập đi trong cơn gió ngược
Phải đớn đau đem nhớ… gửi vào quên
Chật hẹp đời thường trong cõi nhân gian
Phải bước cùng ai trong dòng đời xuôi ngược?
Em sẽ hát một mình và đi về phía trước
Phải chăng?...
Phía không anh vẫn có một con đường.
….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét