Trang

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

CÁNH DIỀU TUỔI THƠ



Diều bay mang theo những ước mơ lên lưng trời, tóc em cũng tung bay theo gió. Niềm tin vào tương lai tươi sáng mắt em to tròn dõi theo cánh diều bay.

Thả diều một thú chơi đã có từ lâu lắm trong dân gian. Người ta thả diều trên những cánh đồng vừa gặt xong , trên những triền đê, dọc theo bãi sông , trên bãi cát mịn ven biển …

Khi cánh diều no gió chao liệng trên bầu trời và thả vào không gian tiếng sáo ngân nga là lúc tâm hồn của con người cũng như bay bổng trên nền không gian đó. Từ cụ già đến em nhỏ lúc này đầu bạc cũng như đầu xanh đều có thế nằm dài trên bãi cỏ để hoà mình vào không gian để mơ về những điều tốt đẹp, mơ về một cuộc sống dung dị tràn đầy yêu thương.













Vươn tới cao xanh khát vọng của đời
Diều no gió gửi niềm vui về mặt đất
Chỉ là giấy thôi mà trở thành ngọn nguồn hạnh phúc
Khi diều bay tóc trắng cũng thành xanh






















Dụng cụ chơi thả diều cũng rất đơn giản: một con diều và một sợi dây và gắn vào một cây sáo nhỏ. Phần còn lại sẽ là “tay nghề” của người chơi trong việc điều khiển sao cho diều có thể lên cao và giữ thăng bằng trong không trung.


Ngày nhỏ đám trẻ con khu nhà tôi ở thường tự mình làm lấy con diều và cùng nhau đi ra đê bãi sông Hồng để thả. Làm diều cũng không khó lắm công việc này thường được mang ra làm chung. Anh tôi và anh Khoa thường nhận trách nhiệm vót tre. Tôi và Phượng, Loan, Oanh thường chịu trách nhiệm chọn giấy cắt dán. Khó là vót cho đều uốn và buộc dây lèo cho cho cân . Thường thì bé Công cũng được cho tham gia vào chân sai vặt, vừa làm cả bọn vừa chuyện trò vui vẻ. Đôi khi cũng có cãi cọ một tẹo vì chưa thống nhất được màu giấy và độ dài của đuôi diều. Sau khi làm xong chúng tôi thường ra tận bãi Phúc Xá để thả đôi khi thì rủ nhau đi xa hơn.Sau này Ba tôi đi xa về thường chú ý mua làm quà cho chúng tôi những con diều thật đẹp bằng vải những con diều mà chúng tôi thường tự hào khi thẻ lên trời vì nó đẹp nhưng cũng lấy mất đi một phần của niềm vui khi tự mình làm những con diều. Trên bãi thả diều thường là đám nhóc con chúng tôi đôi khi có một vài anh chị lớn tuổi và sau này có thêm nhiều người lớn cũng tham gia. Trên không gian bao la ấy có đủ mọi mầu sắc và kiểu dáng những con diều. Từ những cánh bướm xinh , những chú cá Mập oai hùng những chú cá Heo khéo léo sánh vai bên những cánh diều truyền thống những con thuyền chao liệng trên không trung.
















Anh tôi thường là người chạy anh Khoa là người giữ để đưa con diều lên không trung. Khi diều đã lên cao anh thường đưa cho tôi thả tiếp. Một tay cầm cuộn dây thả từng vòng đều đặn, một tay nắm giữ dây diều cho sợi dây trượt giữa ngón trỏ và ngón cái giật nhè nhẹ , mắt ngước lên bầu trời theo dõi cánh diều của mình đang bay lên cao khi đó cảm giác sung sướng khó tả cứ dâng tràn ngập lòng tôi.

Có thể nói, bất kỳ ai cũng có thể chơi thả diều, bất kỳ lúc nào cũng có thể chơi. Chỉ có điều, niềm vui khi được thấy diều tự do bay cao trên bầu trời, cảm giác sung sướng khi giữ được diều thăng bằng trên không trung không phải ai cũng có…và cũng không dễ gì để có…

Khi viết bài này em đang nhớ về anh, về mái nhà ba anh em mình đã sống. Tuổi thơ em đầy ắp Hạnh Phúc vì em có anh. Em nhớ anh nhiều lắm!...

Không có nhận xét nào: