Trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

NHỚ VỀ MỘT MÙA THI



TIẾNG RU ĐÊM



( Về làm công tác thanh tra thi ở Cần Thơ mùa thi  hai
năm trước)



Đêm lạ nhà lạ nơi ở, mọi thứ sinh hoạt không vì thế mà đảo
lộn, chỉ mỗi vụ trong phòng không có Wc là hơi bất tiện. Thời tiết nắng nóng
tắm nước lạnh Nó bị cảm và viêm họng cấp. Sốt cao hầm hập nhưng lại sợ gió.
Muốn lấy chút nước để lau mặt cũng phải dậy chạy ra cuối dãy. Khu nhà tối om Nó
thấy sợ, thôi tốt nhất nằm chịu trận, đổ một tẹo nước còn lại trong chai vừa đủ
ướt cái khăn tự đắp lên trán. Uống viên thuốc hạ sốt của nhân viên y
tế  đưa hồi chiều và cô búp bê xanh nhỏ đưa nó vào giấc ngủ chập chờn. Cả
không gian im lặng, thỉnh thoảng trong xóm có tiếng chó sủa râm ran. Chẳng biết
Nó đã ngủ bao lâu thì giật mình tỉnh dậy, thấy lạnh toát, cuốn cả tấm chăn mỏng
vào người vẫn lạnh và run . Nó đành giật luôn chiếc màn ngủ xuống cuốn vào
người mặc cho muỗi vo ve bên tai. Chiếc khăn đã khô rang,Nó muốn uống nước
nhưng thế thì phải ngồi dậy. Nhắm mát lại Nó cố chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn
khoác chăn đi ra khỏi phòng . Bên ngoài trời sáng , bóng trăng hạ tuần rơi qua
tán cây xuống sân lành lạnh, bầu trời trong vắt và những cơn gió cuốn vào da thịt
làm Nó ớn lạnh. Nó đi như chạy lấy thêm hai chai nước giặt khăn lau mặt rồi về phòng.Uống
thêm viên thuốc, ngồi tự xoa hai tay, chân và cơ thể cho ấm lên Nó treo lại cái
màn và nằm xuống. Nó chỉ muốn gọi Anh ơi, nhưng không thốt lên được. Cứ thế
miên man trong suy nghĩ đưa Nó về nơi Nó đã sinh ra...



Chợt nó giật mình, giữa không gian yên tĩnh tiếng ru con của ai đó cất
lên, Tiếng ru trầm và đục, xem lẫn tiếng khóc của một đứa trẻ:



Ầu ơ...



Ví dầu... cầu ván.. đống đinh



cầu tre (mầ) lắt lẻo ...ngập nghềnh ...khó... đi



Tiếng đứa trẻ ậm ọe cựa mình không biết Nó nghe được hay
tưởng tượng ra thế và tiếng bàn tay người mẹ còn ngái ngủ vỗ ru con. Nó như
thấy chiếc võng đu dưa, tiếng dây võng nghiến vào gỗ kẽo kẹt và bàn tay người
mẹ, bàn tay dịu dàng vỗ về xoa lưng đứa con.



Khó đi... mẹ dắt con đi



Con đi trường học, mẹ đi.... trường đời...



Ầu ơ...



Tiếng ru đêm khuya như ôm lấy nó, tiếng ru xoắn lấy Nó trong
không gian, tiếng ru như bứt nó ra khỏi hiện tai. Nó chờ để nghe tiếng ru tiếp
tục nhueng tất cả lại chìm vào im lặng. Nó cứ đợi , cứ đợi...



Tuổi thơ của Nó luôn thèm khát tiếng ru và hầu như với nó
chỉ có mỗi bài hát ru mà Nó biết mỗi bài hát Lý chiều chiều nó thuộc đến cả
từng chỗ anh nó sẽ nghỉ và cách ngắt đặc biệt của anh nó. Cả bàn tay xoa lưng
cho nó cả những cái vỗ vụng về nhưng tràn đầy yêu thương..



Tiếng ru đêm Nó nghe từ một đêm trăng khuya nơi miền Tây nam
của Tổ quốc sao ấm áp sao khơi dậy trong lòng Nó sự khát khao mãnh liệt được
yêu thương và yêu thương...Ngày mai, Nó đã về nhà rồi ...Nó muốn về nhà, dù nơi
ấy cũng chỉ có mình nó.



Nó chợt lẩm nhẩm trong đêm:



Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ



Lặng lẽ canh chày ....



Cần Thơ 3/6/2010



 


Không có nhận xét nào: