Trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Entry for March 19, 2008


Có bao giờ bạn nằm trên giường nhìn qua khung cửa sổ và thả hồn phiêu lãng theo trí tưởng tượng phong phú của bạn? Qua khung cửa sổ nhỏ bé ấy bạn đã "nhìn" thấy gi?
Câu chuyện thứ nhất:
Trong khu nhà của tôi ở ( một căn hộ nhỏ ở Hàng Bạc) trước cửa sổ của nhà tôi có một cây bưởi, Thân cây bé tẹo nhưng nó lại rất cao, cao đến tận cửa sổ tầng bốn ( có lẽ nó cố dồn hết khả năng tăng trưởng vào việc phát triển chiều cao để có thể đón lấy ánh nắng mặt trời). Bao năm cây đứng ở đó nhưng lũ trẻ con chúng tôi chẳng chú ý đến nó ngoài một vài lần nhìn thấy một vài cái là rụng xuỗng mảnh sân đi chung. người lớn chẳng để ý nhưng với trẻ con là cả sự kiện chúng tôi nhặt nó lên ngửi hít lấy hít để cái vị cay cay hăng hăng của lá . Anh của tôi dạy chúng tôi làm con trâu từ cái lá bưởi trông rất ngộ nghĩnh.Lần ấy đang nằm trong lòng anh vòi vĩnh kể chuyện chợt nhìn ra cửa sổ tôi bắt gặp một chùm nụ trắng trắng trên cây bưởi , một sự kiện lạ lùng tôi ngồi phắt dậy cụng đầu vào cằm anh khiến anh giật mình hỏi :
-Sao thế mèo con?
Anh nhìn kìa, tôi thì thầm và chỉ ra ngoài cửa sổ, hai anh em gí mũi vào song cửa . Anh nói nụ hoa bưởi em ơi, thế là cây bưởi có hoa rồi. Nụ hoa bưởi sao, tôi sung sướng quá . Nắm chặt tay anh mắt không rời chùm nụ tôi thấy một niềm vui tràn lên khó tả nó quá lớn lao không giải thích được.
Bé xíu trắng tinh
Nụ nằm nép mình
Trong chùm lá nhỏ
.............................
Tự nhiên nước mắt nó dâng lên nghèn nghẹn...
Chùm nụ đó sau này cho cả xóm chúng tôi 2 quả bưởi ngọt ngào. Cũng từ đó cả xóm thương nhau hơn. Anh Hưng và anh Khoa kiếm vôi về quét áo cho cây , còn lũ trẻ con chúng tôi ngày nào cũng cùng nhau chăm sóc cây bưởi chung của xóm.
Cây vẫn còn đứng đó còn anh của em... giờ này ở đâu?



Câu chuyện thứ hai:


Ngày nhỏ bé Công hay khóc , nó khóc chẳng gào lên như những đứa trẻ khác để rồi một tẹo thì nín. Nó khóc ti tỉ não ruột như ai oán số phận và hờn giận những người chăm sóc nó.Một lần vào buổi trưa khi bé Công bốn tuổi hai chị em nằm trên giường, dỗ mãi bé Công không ngủ nó cứ đòi vén rèm cửa sổ cho sáng. Hai chị em nhìn lên bầu trời, tự nhiên thằng bé lại khóc. Dỗ dành mãi nó cứ khóc sau đó cứ nấc lên, nước mắt con chị cũng rơm rớm. Nhìn lên bầu trời giữa nền xanh biếc hiện ra những vầng mây mầu trắng con chị gọi:
- Công à chị nhìn thấy Mẹ
- Mẹ đâu hả chị ( thằng bé mắt ráo hoảnh như chưa bao giờ khóc chồm lên )
- Ừ , chị nhìn thấy mẹ, mẹ đẹp lắm, mẹ gọi bé Công ơi.
- Chị kể mẹ cho em đi, bé Công thì thầm
- Nhắm mắt vào chị kể cho em nghe
Bé Công ngoan ngoãn nép vào người con chị, mắt nhắm tịt hơi thở nhẹ bỗng, dường như thằng bé sợ nếu cử động hay thở mạnh thì mẹ sẽ biến mất. Con chị nước mắt rưng rưng kể về người mẹ mà nó chưa biết mặt cho thằng em nghe . Ngưòi mẹ dịu dàng , đẹp đẽ, đầy lòng yêu thương hiện về theo nỗi nhớ mong và ước muốn của hai đứa bé.
- Mẹ đang nấu ăn cho cu Công hôm nay mẹ đi chợ mua tôm và cua biển , mẹ nấu súp cho bé Công ăn , cho cả chị và anh Hưng nữa.
- Em muốn ăn hai bát_ thằng bé thì thầm
- Ừ em ăn nhiều chóng lớn mẹ vui.Mẹ đun nước gội đầu cho hai chị em nữa, em ngủ đi lát nữa dậy Mẹ sẽ pha nước gội đầu cho hai chị em.
- Thế chị bảo Mẹ tắm cho em nữa nhé , mai chị hãy tắm cho em, thằng bé giao hẹn
- Ừ , em ngoan , Mẹ sẽ tắm cho em và cả cho chị nữa con chị thì thầm
Cứ thế con chị kể về mẹ cho thằng em nghe, những đám mây trên bầu trời hiện lên hình ảnh của mẹ và thằng em díu mắt vào ngủ trong vòng tay bé bỏng vỗ về của con chị trong tình yêu thương dịu dàng của người mẹ hiện về.
....................................................................................
Từ hôm đó những đám mây trên bầu trời qua con chị bỗng trở thành Công chua, thành hoàng tử trong chuyện cổ tích thành chú lính chì thành nàng tiên cá, thành những gương mặt của người thân ru hai chị em giữa đời thường.
Câu chuyện thứ ba:


Chỉ có một mảnh thôi
Viền bằng khung cửa hẹp
Giấu vào bao kỉ niệm
Giấu vào bao ước mơ
Nỗi khát khao khi tuổi i tờ
Đêm nằm mơ gọi mẹ
Lén dậy đi tìm
Hơi ấm một vòng tay
..............................................

Tôi rất thích ngồi bên cửa sổ,theo từng mùa từng ngày và tâm trạng mà bầu trời có nhiều hình thái khác nhau. Nhưng thường thì ngồi bên cửa sổ bao giờ cũng dễ chịu,mỗi lúc như thế tôi hay mỉm cười một mình. Nơi cửa sổ này tôi luôn nghĩ về Mẹ, người mà tôi chưa một lần biết mặt, người mà tôi không bao giờ nhắc đến trước mặt mọi người kể cả với anh tôi người mà tôi yêu thương hơn mọi thứ trên đời. Tôi thì thầm kể cho mẹ nghe mọi điều những gì tôi đã làm và những ước mơ. Mẹ ơi con muốn vào nhạc viện, con muốn viết những bản nhạc tràn ngập yêu thương,con muốn viết về những gì tốt đẹp nhất viết về sự vĩnh hằng trên thế gian đó là tình yêu thương con người... Nhưng mà con chưa làm được Mẹ ạ, con muốn anh và Ba vui đã. Con biết Mẹ sẽ mỉm cười với con phải không Mẹ...
-Mèo con nghĩ gì mà cười một mình thế?
Tiếng của anh kéo tôi về thực tại. Tôi mỉm cười quay lại rúc vào ngực anh nhắm mắt lại và lại mỉm cười.
..................................
Kỉ niệm như vết dao, cắt vào lòng ta đau nhói.
Khung cửa sổ ngày xưa đã thay bằng khung cửa khác. Cây bưởi ngày nào bây giờ đã được thay thế bằng cây hoa phượng cứ mỗi hè về lại hân hoan tặng cho đời những ngọn lửa nhỏ thắp sáng cho bé Công những ước mơ.
Còn anh của em ... Anh ở đâu?

Câu chuyện thứ tư


“ Kỉ niệm trơn như rêu
Ta giẫm vào chợt ngã…”

Anh nó đi NCS, hai đứa con chị và thằng em lên tầu vào Miền nam ở gần với Ba. Thằng em mếu máo không chịu, nhưng con chị lớn rồi nên chấp nhận vì nó biết cần phải làm thế. Ngày chia tay anh nó và thằng em nước mắt chan chứa còn nó mắt ráo hoảnh . Trước khi đi anh nó mua cho hai chị em một cái máy vi tính và tạo cho mỗi đứa một cái nick yahoo để mỗi ngày có thể nói chuyện. Quả là xa anh hai đứa tré như gà mất mẹ. Hơn một năm trời thằng em không hòa nhập được với môi trường mới, nó gày gò, xanh xao và buồn bã. Sau này mới biết nó nhớ cô giáo của nó, nó coi cô giáo như người mẹ.Con chị thương thằng em ngày nào cũng đưa nó đi học và cố gắng khi tan lớp chạy thật nhanh đến đón thằng em. Ngày nào đến trường thằng em cũng tần ngần ở cổng trường không muốn vào.
Tựa vào cửa sổ nó bồi hồi nhớ lại. Một lần đang ngồi trong lớp học cô giáo chủ nhiệm của thằng em gọi điện thoại đến , con chị xin nghỉ hai tiết sau để ra trường gặp cô. Bước vào cửa lớp con chị thấy thằng em bẩn lem luốc mặt đầy vệt nước mắt đang bị cô giáo phạt đứng ở góc lớp. Nhìn thấy chị, thằng em òa khóc chạy ra vừa nấc vừa đòi con chị đưa nó về nhà , đưa nó về Hà nội nó nức nở …em không muốn ở đây… không muốn…
-Ừ , ngoan nín đi, con trai không khóc chị sẽ đưa em về.
Xin lỗi cô giáo con chị mang thằng em về nhà. Thằng bé nức nở kể bạn không chơi với nó vì nó không có mẹ nên nó đã cắn bạn nó. Căn phòng chợt lặng đi. Hai chị em đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, nơi đỉnh núi cao kia nơi có bức tượng Chúa giang tay như muốn ôm những con chiên đâu khổ vào lòng xoa dịu cho họ nỗi đau. Thằng bé rụt rè:
-Chị! Chị là mẹ của em chị nhé, em muốn có mẹ.
-Sao em?

Con chị thảnh thôt. Nước mắt chợt dâng lên. Con chị bồi hồi nhớ lại đã hơn một lần nó cũng đã từng rúc vào ngực anh của nó đòi em muốn có mẹ. Thằng em vẫn trân trân ánh mắt van nài nhìn con chị chờ đợi.
-Ừ , con chị gật đầu.
-Thật không hả chi? Chị hứa đi .
Mắt thằng bé sáng rỡ , cả khuôn mặt chìm trong Hạnh phúc. Con chị lặng lẽ gật đầu lần nữa và ôm thằng em vào lòng. Thằng em thì thầm :
-Chị đưa em về nhà (HN) nhé , chị sẽ là mẹ , mình sẽ đợi anh về…..

Hơn bốn năm trôi đi , cuộc sống của hai đứa trẻ có nhiều thay đổi, chúng trở về Hà nội nhưng trong căn nhà khác, hai đứa trẻ ngày ngày vẫn hay đứng bên cửa sổ ngắm bầu trời nhưng anh của chúng đi mãi vẫn chưa về…. Có thể đã về rồi ở đâu đó bên cạnh chúng nó .


Không có nhận xét nào: