Trang

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

HÔM NAY 22/12









Đứng trước biển em gọi... Anh ơi!
Tiếng gọi nghẹn ngào chìm vào im lặng.
Về đi anh, như muôn ngàn con sóng,
Giữa đại dương nghìn trùng, tìm bờ cát vuốt ve.


Về đi anh, như cánh én tìm xuân
Như cúc vàng tìm mùa thu khoe sắc.
Về đi anh, những sợi thương sợi nhớ,
Anh bắt được rồi, anh giấu vào đâu?


Sao anh không về nơi ấy cuối dòng sông?
Nơi em chờ anh trong hoàn hôn bảng lảng.
Em chờ anh trong muôn ngàn thương nhớ
Trong tiếng âm vang con sóng vỗ bờ.


Em chờ anh trong khắc khoải nhớ mong
Đôi vai gày run theo cơn gió lạnh
Thành phố lên đèn trong dòng đời tấp nập
Nơi nào có anh?


Về đi anh trong con phố nhỏ
Tiếng dương cầm đau xé
Anh không về phím đàn bỏ ngỏ
Bài hát nào vang lên?!!


Em vẫn chờ anh theo thói quen
Mắt vẫn dõi theo những bóng người trên phố
Một thoáng quen lục tìm trong nhung nhớ
Con đường em về dài và xa lắm anh ơi!


Về đi anh
về với lời thề xưa...
Giọt nước mắt rơi
trong chơi vơi... em hát.

MEÒ CON











Có nghĩa gì đâu khi nhát cắt đã buông




Khi yêu thương dang tay ném vào vô tận


Khi chỉ còn những nỗi hận


Khi chỉ còn những đau đớn xót xa


Dẫu biết rằng mọi thứ rồi sẽ trôi qua


Dù xót xa vẫn phải đi về tới đích


Cuộc sống dù u tịch


Vẫn phải mỉm cười trải hết yêu thương


Chẳng cùng nhau để đi hết con đường


Không cùng nhau đi trọn mùa thương nhớ


Lại bơ vơ những đêm dài trăn trở


Lại tìm về những kỉ niệm tuổi hoa niên


Tại vì ai ? Không_ chỉ tại chính mình


Tại khát khao yêu thương hơn những gì đã có


Mà trái tim thì bé nhỏ


Ngăn nào chứa hết những thương yêu!


……………………………………….




Ngày mai trên những nẻo đường


Khi yêu thương trao cho người khác


Có khi nào trong khoảng khắc


Chợt nhớ về vầng trăng thuở xa xôi…

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

ĐỢI EM

Không có yêu thương, không có kì tích...


Đem những yêu thương trao tặng cuộc đời
Ngày mỗi ngày gieo niềm vui nho nhỏ
Chỉ đơn giản thế thôi nhưng là ngọn nguồn hạnh phúc
Khi nhận được nụ cười hạnh phúc lai thăng hoa...

....
Anh đi rồi em đã cố gắng sống thật tốt. Đã nhủ lòng mình " Cất thật sâu, thật sâu yêu thương" Dù biết rằng rất đớn đau, vượt hơn cả ngưỡng chịu đựng, dù biết " em đang cứa vào tay mình lặng lẽ"... đề tiếp tục bước đi, để lo cho hai đứa ...
Cho đến hôm nay dẫu còn nhiều rất nhiều việc em chưa làm được và còn nhiều điều em muốn làm nhưng ...thời gian của em sắp hết rồi.
Nuối tiếc ư? Em tự hỏi và cho đến hôm qua em đã có thể trả lời rành rọt : không.
Hai đứa trẻ sẽ phải tự đi trên đôi chân của mình và em tin chúng sẽ sống tốt.
Đã có thể nói lời tạm biệt với tất cả.
Em bây giờ đã có thể mỉm cười về bên Anh rồi.
Đợi em !

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

XÔI NÉN GIÒ LỤA



















Chiều nay ngủ dậy muộn. Nó xuống nhà, trên bàn ăn thấy có món xôi nén với giò lụa. Bên cạnh đó có hai cặp bánh dầy, tự nhiên Nó ngẩn cả người, nhớ Hà Nội đến nao lòng.Từ tốn ngồi vào bàn ăn bóc lớp lá chuối xé lá thật nhỏ để bánh còn nguyên vẹn kẹp miếng giò lụa vào giữa và cắn một miếng nhỏ . Bánh dẻo, thơm, quyện với hương vị đậm đà, thơm ngọt của giò lụa, bất giác Nó bật lên tiếng khen: ngon quá!
Nhìn qua khung cửa của phòng ăn những chùm hoa phượng đỏ chói đang chen lấn dần những búp chồi non tự nhiên Nó thấy bâng khuâng.
Xôi nén ăn với giò lụa món ăn tầm xế chiều ngày xưa anh hay để phần cho Nó, một món ăn Nó rất thích và bao giờ ăn nó cũng ăn rất nhỏ nhẹ từ tốn, với Nó ăn thế mới cảm nhận hết vị ngon của món ăn chơi này của người Hà nội. Anh Nó thường bảo nhìn mèo con ăn thấy thương tự nhiên cảm thấy muốn ôm em vào lòng để che chở, còn nó chỉ cười. Anh ơi! Đã bao mùa hè rồi anh nhỉ, bao muầ hè em không có anh...
-Chị nghĩ gì mà em thấy xa xôi thế?
Nó giật mình, Ku Công đang nhìn nó mỉm cười ở cầu thang.
_ Em có ăn không?
_ Có ạ.
Thằng bé dạo này cao lên khá nhiều nhưng vẫn gầy, nhìn thằng bé bất giác nó mỉm cười. Nó lột nhẹ tấm lá chuối và kẹp vào giữa hai miếng giò lụa thật to đưa cho em. Thằng bé đưa hai tay đón lấy và cắn ngay một miếng to vừa nhai vừa lúng búng : Ngon quá
-Ăn từ từ thôi chứ không ăn hết rồi mà không biết mình ăn gì đâu em.
Thằng bé toét miệng cười, Trời ơi ! thằng bé cười giống anh Nó đến thế . Tự nhiên trong lòng Nó thấy ấm áp.
Anh ơi em của chúng mình đã lớn rồi, dạo này Ku cậu ngoan hơn và sống tình cảm có trách nhiệm hơn anh ạ.
Chúng em nhớ anh!Mỉm cười anh nhé, chúng em sẽ sống tốt anh ạ.

19/6/2010

CÁNH DIỀU TUỔI THƠ



Diều bay mang theo những ước mơ lên lưng trời, tóc em cũng tung bay theo gió. Niềm tin vào tương lai tươi sáng mắt em to tròn dõi theo cánh diều bay.

Thả diều một thú chơi đã có từ lâu lắm trong dân gian. Người ta thả diều trên những cánh đồng vừa gặt xong , trên những triền đê, dọc theo bãi sông , trên bãi cát mịn ven biển …

Khi cánh diều no gió chao liệng trên bầu trời và thả vào không gian tiếng sáo ngân nga là lúc tâm hồn của con người cũng như bay bổng trên nền không gian đó. Từ cụ già đến em nhỏ lúc này đầu bạc cũng như đầu xanh đều có thế nằm dài trên bãi cỏ để hoà mình vào không gian để mơ về những điều tốt đẹp, mơ về một cuộc sống dung dị tràn đầy yêu thương.













Vươn tới cao xanh khát vọng của đời
Diều no gió gửi niềm vui về mặt đất
Chỉ là giấy thôi mà trở thành ngọn nguồn hạnh phúc
Khi diều bay tóc trắng cũng thành xanh






















Dụng cụ chơi thả diều cũng rất đơn giản: một con diều và một sợi dây và gắn vào một cây sáo nhỏ. Phần còn lại sẽ là “tay nghề” của người chơi trong việc điều khiển sao cho diều có thể lên cao và giữ thăng bằng trong không trung.


Ngày nhỏ đám trẻ con khu nhà tôi ở thường tự mình làm lấy con diều và cùng nhau đi ra đê bãi sông Hồng để thả. Làm diều cũng không khó lắm công việc này thường được mang ra làm chung. Anh tôi và anh Khoa thường nhận trách nhiệm vót tre. Tôi và Phượng, Loan, Oanh thường chịu trách nhiệm chọn giấy cắt dán. Khó là vót cho đều uốn và buộc dây lèo cho cho cân . Thường thì bé Công cũng được cho tham gia vào chân sai vặt, vừa làm cả bọn vừa chuyện trò vui vẻ. Đôi khi cũng có cãi cọ một tẹo vì chưa thống nhất được màu giấy và độ dài của đuôi diều. Sau khi làm xong chúng tôi thường ra tận bãi Phúc Xá để thả đôi khi thì rủ nhau đi xa hơn.Sau này Ba tôi đi xa về thường chú ý mua làm quà cho chúng tôi những con diều thật đẹp bằng vải những con diều mà chúng tôi thường tự hào khi thẻ lên trời vì nó đẹp nhưng cũng lấy mất đi một phần của niềm vui khi tự mình làm những con diều. Trên bãi thả diều thường là đám nhóc con chúng tôi đôi khi có một vài anh chị lớn tuổi và sau này có thêm nhiều người lớn cũng tham gia. Trên không gian bao la ấy có đủ mọi mầu sắc và kiểu dáng những con diều. Từ những cánh bướm xinh , những chú cá Mập oai hùng những chú cá Heo khéo léo sánh vai bên những cánh diều truyền thống những con thuyền chao liệng trên không trung.
















Anh tôi thường là người chạy anh Khoa là người giữ để đưa con diều lên không trung. Khi diều đã lên cao anh thường đưa cho tôi thả tiếp. Một tay cầm cuộn dây thả từng vòng đều đặn, một tay nắm giữ dây diều cho sợi dây trượt giữa ngón trỏ và ngón cái giật nhè nhẹ , mắt ngước lên bầu trời theo dõi cánh diều của mình đang bay lên cao khi đó cảm giác sung sướng khó tả cứ dâng tràn ngập lòng tôi.

Có thể nói, bất kỳ ai cũng có thể chơi thả diều, bất kỳ lúc nào cũng có thể chơi. Chỉ có điều, niềm vui khi được thấy diều tự do bay cao trên bầu trời, cảm giác sung sướng khi giữ được diều thăng bằng trên không trung không phải ai cũng có…và cũng không dễ gì để có…

Khi viết bài này em đang nhớ về anh, về mái nhà ba anh em mình đã sống. Tuổi thơ em đầy ắp Hạnh Phúc vì em có anh. Em nhớ anh nhiều lắm!...

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

















Cuối con đường mình sẽ gặp nhau?
Nơi tận cùng của trời và biển
Đường giới hạn  một mầu biêng biếc
Em mãi đi về phía ấy không anh

Mùa xuân về cây đã nẩy chồi xanh
Vẫn lắng đọng yêu thương như buổi đầu gặp gỡ
Dòng người vội vã ngược xuôi hăm hở
Chỉ mình em lạc giữa phố đông người

Chiều nay đi về ngược gió…. mắt em cay
Vẫn dõi tìm dẫu biết rằng không thể
Mơ  ngón tay mềm khi gió đùa mái tóc
Tự nắm  tay mình tìm hơi ấm tự thuở xưa

Em giật mình sao đang tỉnh lại mơ…

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

MÙA XUÂN TRÊN CAO NGUYÊN

Năm nay đón xuân trên cao nguyên tại buôn EAKAR cùng với mọi người trong tình yêu thương và khát khao hạnh phúc. Cũng với những vòng tay yêu thương kì diệu những tiếng cười chan hoà niềm vui, một chút nhớ mong tiếc nuối những người thân yêu không thể trở về.










Thật hạnh phúc trong mái tranh nghèo, trong cái giường không đủ chăn ấm, co bên này hở bên kia thò chân hở vai nhưng trong lòng ấm áp.










Mùa xuân đọng trong nụ cười của bé Minh Châu trong nụ cười của Minh Công và mọi người lòng mình như ấm lại , dù rất đau và đôi khi phải chạy ra ngoài lau nước mắt.















Mùa xuân lắng đọng
Trong đôi tay mềm
trong từng câu hát
Trong lời yêu thương









Cám ơn mọi người đã cho meocon một mùa xuân yêu thương và ấm áp.