- Chú ơi dừng xe lại - Tôi gọi giật giọng
- Sao? Chú lái xe giật mình dừng xe
- Con muốn mua quả Thị, tôi nhìn chú cười.
- Ở đây làm gì có Thị con.
- Con nhìn thấy trên vỉa hè kia chú ạ.
Chú lái xe cho xe quay trở lại tôi xuống xe và sà vào mẹt thị.
- Bà ơi, thơm quá! Sao lại có Thị ở đây hả bà. Cháu nhớ nhà quá, tôi ríu rít.
- Ừ bà trồng một cây cũng lâu lắm rồi cho thỏa nỗi nhớ quê. Hôm nay mang quả của nó ra bán cho những người xa quê cháu ạ.
- Cháu lấy hai quả bà ạ, cho cháu gửi tiền.
- Ừ cháu lấy đi, bà cho cháu không lấy tiền đâu.
- Ơ sao lại thế ạ?
Tôi nhận hai quả thị từ bàn tay nhăn nheo và giúi vội tờ 20 ngàn vào túi của bà.
- Bà cho cháu không lấy tiền đâu. Nhìn cháu bà nhớ mấy đứa cháu của mình, ở ngoài ấy không biết chúng nó đang làm gì? Mắt bà mờ đi ngân ngấn nước.
Tôi chợt thấy lòng rưng rưng tự nhiên tôi thèm bàn tay nhăn nheo với những móng tay bám nhựa rau kia vuốt lên mái tóc của mình.
- Bà ơi! Tôi thảnh thốt gọi.
- Ừ, cháu đi đi và cầm thêm mấy quả này về chia cho bọn trẻ con cho chúng nó biết quả thị.
- Vâng ạ, cháu xin bà. Tôi nhận hết số thị của bà và chạy vội ra xe. Tôi biết nếu đứng lại tôi sẽ òa khóc.
Từ nhỏ tôi vẫn muốn có một người Bà như thế và bao giờ tôi cũng ước có một người Bà. Trong cổ tích cô Tấm chui ra từ quả thị. Còn ở đây có một người Bà ở bên quả thị mà tôi luôn khát khao.
Lát nữa vào viện với Ba tôi sẽ đưa cho Ba một quả , chắc Ba cảm động lắm.
Tự nhiên tôi lại nhớ anh của mình. Anh ơi! Tôi thầm gọi.
28/6/09
2 nhận xét:
Tem vàng nào ,chúc em tối vui nhé ,ấm áp trong mùa đông HN !
Em chào anh, em vui vì anh đã ghé nhà em.
Đăng nhận xét