Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013
GÓC NHỎ
Bóp vụn nát tan
Như mảnh vỡ gương
Trăm nghìn mình tan tác
Không đủ sức để tìm
ghép lại lành nguyên
Ở đâu chốn bình yên
Sâu kín ấy, dấu tình giả dối
Không cần vội
Chỉ có mình mới hiểu mình thôi
Nên Oằn vai cúi mình gánh một thời
Ôm đắng chát
đi tiếp chênh vênh nghìn lần
Áp mặt xuống tay, nấc nghẹn
Môi mỉm cười khép lại chén đắng
Hoang đường ảo giác tự thân
Bới nát đêm đen lục tìm khúc yêu thương
Dốc sức gồng mình
đứng trước tấm gương ngày tỉnh giấc
Danh vọng ư- hão huyền, đời hát dong
Giấc mơ trôi về dĩ vãng
Ai cần mình sống tốt, chỉ tự mình an ủi mình thôi
Mọi thứ đều đã qua rồi
Bây giờ tự hát
điếu mình câu hát chiều rơi
...................................................
Thị thành ai nối giếng khơi
Cho em cào tứa lại lời ...mai sau...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét