Đứng trước biển em gọi... Anh ơi! Tiếng gọi nghẹn ngào chìm vào im lặng. Về đi anh, như muôn ngàn con sóng, Giữa đại dương nghìn trùng, tìm bờ cát vuốt ve. Về đi anh, như cánh én tìm xuân Như cúc vàng tìm mùa thu khoe sắc. Về đi anh, những sợi thương sợi nhớ, Anh bắt được rồi, anh giấu vào đâu? Sao anh không về nơi ấy cuối dòng sông? Nơi em chờ anh trong hoàn hôn bảng lảng. Em chờ anh trong muôn ngàn thương nhớ Trong tiếng âm vang con sóng vỗ bờ. Em chờ anh trong khắc khoải nhớ mong Đôi vai gày run theo cơn gió lạnh Thành phố lên đèn trong dòng đời tấp nập Nơi nào có anh? Về đi anh trong con phố nhỏ Tiếng dương cầm đau xé Anh không về phím đàn bỏ ngỏ Bài hát nào vang lên?!! Em vẫn chờ anh theo thói quen Mắt vẫn dõi theo những bóng người trên phố Một thoáng quen lục tìm trong nhung nhớ Con đường em về dài và xa lắm anh ơi! Về đi anh về với lời thề xưa... Giọt nước mắt rơi trong chơi vơi... em hát. __________________ Yêu hơn mọi yêu thương Mà cuộc đời đã có... | |
Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013
VIẾT CHO MỘT NGƯỜI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét