Trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Nhớ( một bài viết đã rất lâu)






Khát vọng nào mang nó về nơi ấy nơi nó được sinh ra và lớn lên, nơi tuổi thơ nó gắn liền với những yêu thương:



Nơi tôi sinh Hà Nội

Ngày Tôi sinh một ngày bỏng cháy



Ngõ nhỏ Phố nhỏ nhà tôi ở đó...



Bài ca cứ vang lên day dứt mãi, cứ như một lời nhắc nhở trách móc gọi
tôi sao không trở về. Căn nhà nhỏ trong ngôi phố cổ có một mảnh sân
chung với một cây bưởi mảnh mai gầy guộc, nơi tuổi thơ tôi hoà quyện
trong sự khó khăn và những yêu thương. Nước mắt cứ dâng lên và tôi bỗng
chợt nhận thấy mình đang đi vô định trong căn phòng nhỏ . Mở toang cửa
bước ra ban công lời bài ca vẫn níu theo








Những ngày tôi lang thang



Tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội



Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi



Mộc mạc thôi mà sao tôi nhớ mãi



Ừ mộc mạc thôi như một tiếng rao đêm, như một lời chào hàng của chị hàng
hoa buổi sớm, như miệng cười của bác bán xôi nơi đầu phố như nụ cười
của anh , của em ...



Tuổi thơ đã đi qua không trở lại



Cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi



Tuổi thơ của em đi qua từ khi nào anh nhỉ? Có phải từ ngày anh đưa hai
chị em lên tầu vào Nam hay từ trước đó nữa, hay từ lúc anh em mình chung
tay nuôi đứa em trai với tất cả tình yêu thương để mang lại tiếng cười
cho ngôi nhà ba con người?



Hà nội ơi, Hà nội ơi



Cái ngày tôi chia xa Hanội



Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối



Những kỉ niệm của một thời nông nổi..


Kỉ niệm ùa về trong em đầy ắp. Những vỉa hè những con phố mang dấu chân
em, Cái vấp ngã khi em vừa đủ lớn ở trước cửa UBNDTP khi hai anh em cùng
nhau đi bộ, anh xuýt xoa thương cho em còn em lại cười tại Hồ Gươm đẹp
quá.Nhớ khi cùng anh chạy đến đứt hơi khi câu trộm cá ở Hồ, nhớ những
buổi thả diều trên đê, hoặc bãi sông Hồng khi cánh diều no gió bay trên
không trung mang theo niềm vui của tuổi thơ bay cao tan biến trong bầu
trời lộng gió.Nhớ những chiều đông anh sợ em lạnh cởi áo ủ ấm cho em ,
nhớ những bước chân chạy vội khi gần về đến nhà để ùa vào nhà vì biết có
anh đang đợi, nhớ se sắt lòng những buổi biểu diễn anh tung em lên trên
đôi cánh tay của mình và em cười như nắc nẻ.... Anh ơi. Niềm vui và nỗi
buồn khi ngôi nhà chỉ có ba người yêu thương và cố gắng ....








Hà Nội ơi, Hà Nội ơi



Khát vộng trong tôi, tình yêu trong tôi



Thời gian có bao giờ phôi phai.





Như nước Hồ Gươm xanh vời vợi,





Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối....





Ừ lại nhớ thu về Hoa sữa , mùi hoa gắn chặt với tình yêu trong em với
những con đường và với Anh. Anh bảo mùi hoa này hắc nhưng lại chiều em
lâu dần tình yêu đó em đã truyền sang anh để khi trên đường phố hoa lệ
của Pari của Beclin anh lại mơ về ngôi nhà nhỏ con phố nhỏ có hương hoa
nồng nàn đắm đuối và conmeo nhỏ của anh mong đợi anh về



Ngõ nhỏ phố nhỏ



Nhà tôi ở đó


Bước chân tôi qua bao vạn nẻo đường



Vẫn mong một ngày trở về quê hương...



bài ca như nói hộ lòng tôi , đánh thức mọi cảm giác nhớ nhung yêu thương
về một nơi , về một thời tuổi trẻ... Bao giờ cho đến bao giờ được trở
về nới xưa...

Không có nhận xét nào: