Nó cứ ngồi lặng lẽ, những giọt nước mắt chảy ngược vào trong.
- Anh ơi! Nó gọi thầm như thế
Nó chỉ mong như mọi lần nó sẽ được nghe những lời yêu thương : "Anh đây ", " người ta". " Công chúa" ...
Còn bây giờ thì ...
Lỗi là tại nó, Nhưng lòng nó đã quá sâu nặng yêu thương.
Nó lắc đầu tự hỏi : Nó yêu thương ai? ( Và nó biết câu trả lời)
Một giấc mơ thôi mà, giấc mơ chẳng có thật.
Nó vẫn cứ muốn gọi và mãi gọi : Anh ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét