Trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

ĐIỀU GIẢN DỊ

- Anh ơi em về với anh nhé!
Con bé mỉm cười, Nó nghĩ chắc anh sẽ vui lắm. Thực ra Nó rất mệt mỏi, Nó ốm nhưng cố giấu mọi người , Nó sợ mọi người lo lắng vì Nó . Nhưng Anh bảo nghỉ lễ không đi đâu Nó hình dung anh ở một mình 3 ngày lễ chắc buồn lắm, Nó chỉ muốn anh vui. Trong cái đầu bé nhỏ của Nó chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp Nó sẽ ..., Nó sẽ... Nó sẽ... Nó mỉm cười một mình.
- Em về thì anh biết làm sao? Ngày mai bạn anh từ Hanoi vào anh không thể chia làm hai được.
Nó lặng lẽ nuốt những giọt nước mắt từ đâu dâng lên chảy dài trên má. Giọt nước mắt sao lại mặn thế nhỉ? Nó buồn rầu nghĩ...
Nó lang thang cả buổi chiều , dòng người và xe trên đường đổ ra khỏi thành phố, họ đi về đâu nhỉ? Nó tự hỏi và mình sẽ về đâu?
.................................................................
- Lẽ nào anh không muốn em về với anh?
Nó hỏi lại và ngồi xuống bên đường , Nó vẫn nghĩ anh sẽ mỉm cười . Nó đã từng nhõng nhẽo nhiều lần với anh bằng những câu hỏi vô nghĩa vớ vẩn nhất.: Anh có thương em nhiều không? Và nó luôn mỉm cười khi anh nói : Có, rất nhiều.... Nó mỉm cười với những suy nghĩ miên man ấy...
- Anh đã nói rồi, Bạn anh từ hanoi vào. Nếu em về đây thì anh phải làm sao? Bỏ bạn để đi với em cũng không được, mà bỏ em để đi với bạn càng tệ hại hơn nữa. Anh phải chặt đôi người ra à? vấn đề ở đây không phải là muốn hay không muốn mà là đúng thời điểm hay không đúng.
. Nó đổ gục xuống . Tim Nó đau thắt, Nó vốn bị bệnh tim và huyết áp không tốt.
............................................................................................................................................................
Giò thì nó hiểu điều giản dị mà nó cứ tự lừa dối mình.....
Ôi! Điều giản dị.
Nó mỉm cười.
Ngoài kia đường phố về đêm ồn ào náo nhiệt
Mai là ngày Quốc khánh...


 Ơ, câu chuyện sao buồn thế nhỉ?


Không có nhận xét nào: