Trang

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

EM NHỚ ANH


















Nỗi buồn giấu trong mắt người con gái

Khắc khoải đi tìm ở đâu chốn bình yên...



Tự nhiên lại nhớ về Anh, nhớ về Hà nội, lẩm nhẩm hát lại mấy câu của bài hát ngày nào anh em mình vẫn hay hát cùng nhau:



" Yêu biết bao nhiêu những chiều Hà Nội

Hồ tây in bóng dáng thân quen

Yêu biết bao nhiêu con đường chờ đợi

Cùng ai nấp dưới ánh đèn..."




Hồ Tây đẹp phải không anh, em thích nhất mỗi ngày nghỉ anh thường cho chúng em lên Hồ Tây chơi, em thích cảm giác ngồi bên anh trên con vịt bơi trên hồ. Anh vừa đạp cho vịt bơi vừa hát đùa trêu hai chị em, em cứ doạ anh mà còn hát thế em sẽ đẩy cho anh rơi xuống hồ. Anh cười bảo thế ai sẽ lái vịt về nào... Nhớ khi kết thúc các trò chơi là chui vào quán ăn bánh tôm, nhưng mà càng ngày bánh ở đấy càng không ngon vì quá nhiều dầu ăn em ăn không được anh nhỉ?

Em thích khi anh chở em một vòng quanh hồ, lướt qua đường Thanh Niên.lên Nghi Tàm ... qua làng lúa làng hoa ngày nào, giờ còn đâu?!!! Thường sau đó sẽ nằm dài trong công viên Thủ Lệ. Anh bảo không về nữa vì quá mệt mỏi bắt đền mèo con hành hạ anh... Nhưng mà em luôn dỗ dành anh bằng những bài hát và những hứa hẹn sẽ cố gắng...

Em nhớ anh nhiều lắm anh ạ. Sao anh lại bỏ đi mà không trở về?





Anh ơi! Em vẫn hay gọi thế trong mỗi lúc như thế này chẳng hạn, trong những lúc lòng em nặng trĩu vì bao lo toan cho cuộc sống đời thường, trong những lúc cần phải có những quyết định cụ thế dứt khoát mà em lại vẫn do dự...

Anh ơi! Sức khỏe của em ngày càng tệ mà em thì còn bao nhiêu việc phải làm, những chuyến viếng thăm các thiên thần áo trắng cứ gần nhau hơn và công việc thì ngày càng nhiều hơn anh ạ. Em thực sự cần bàn tay của anh, em thèm được rúc vào ngực anh như ngày còn bé tí, em thực sự muốn ngủ thật nhiều để không phải suy nghĩ, em muốn có anh để giúp em... Em muốn... Nhiều quá anh nhỉ?

Nhưng mà..., không có anh, em phải tự quyết định, tự làm thôi và em lại nhớ anh bảo hãy mỉm cười..." mèo con mỉm cười thì mọi điều đều có thể thay đổi" . Nghĩ về điều đó em lại mỉm cười khi viết những dòng này .

" Chiều xuống tô thêm tình thương

Hà Nội rực rỡ phố phường đầy hoa

Hoa sữa ướt say hồn ta

Chiều buông cánh liễu la đà...."




Chiều nay hai chị em về với biển, không có những cánh liễu la đà nhưng có dải cát trắng thơ mộng và trong em cứ cuộn lên nỗi nhớ anh.

" Anh ơi em lại về với biển

Nghe dịu dàng sóng vỗ êm êm

Nghe yêu thương

trong gió ướt môi mềm..."




Em sẽ cùng em của chúng ta đi dọc bờ cát trắng , em muốn gửi vào gió vào sóng của Đại dương nỗi nhớ khắc khoải về Anh.

Anh ơi!


2 nhận xét:

Unknown nói...

Anh lại về nơi ghế đá ngày xưa
đợi chờ ai mà sao không thấy đén
có phải em đã quên mùa thu ấy
bỏ lại đây kỷ niệm của đôi mình
để chiều nay Hồ tây gió lạnh
anh một mình với những kỷ niệm xưa ?

Hoa sữa nói...

Tháng rồi năm theo nỗi nhớ đi qua
Em vẫn thế trốn mình vào dĩ vãng
Bước chân hôm nay trong hoàng hôn bảng lảng
Bất chợt giật mình Mùa thu ấy chưa qua...