Trang

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

BẦU TRỜI QUA KHUNG CỬA SỔ
















Chỉ có một mảnh thôi
Viền bằng khung cửa hẹp
Giấu vào bao kỉ niệm
Giấu vào bao ước mơ
Nỗi khát khao khi tuổi i tờ
Đêm nằm mơ gọi mẹ
Lén dậy đi tìm
Hơi ấm một vòng tay
..............................................

Tôi rất thích ngồi bên cửa sổ,theo từng mùa từng ngày và tâm trạng mà bầu trời có nhiều hình thái khác nhau. Nhưng thường thì ngồi bên cửa sổ bao giờ cũng dễ chịu,mỗi lúc như thế tôi hay mỉm cười một mình. Nơi cửa sổ này tôi luôn nghĩ về Mẹ, người mà tôi chưa một lần biết mặt, người mà tôi không bao giờ nhắc đến trước mặt mọi người kể cả với anh tôi người mà tôi yêu thương hơn mọi thứ trên đời. Tôi thì thầm kể cho mẹ nghe mọi điều những gì tôi đã làm và những ước mơ. Mẹ ơi con muốn vào nhạc viện, con muốn viết những bản nhạc tràn ngập yêu thương,con muốn viết về những gì tốt đẹp nhất viết về sự vĩnh hằng trên thế gian đó là tình yêu thương con người... Nhưng mà con chưa làm được Mẹ ạ, con muốn anh và Ba vui đã. Con biết Mẹ sẽ mỉm cười với con phải không Mẹ...
-Mèo con nghĩ gì mà cười một mình thế?
Tiếng của anh kéo tôi về thực tại. Tôi mỉm cười quay lại rúc vào ngực anh nhắm mắt lại và lại mỉm cười.
..................................
Kỉ niệm như vết dao, cắt vào lòng ta đau nhói.
Khung cửa sổ ngày xưa đã thay bằng khung cửa khác. Cây bưởi ngày nào bây giờ đã được thay thế bằng cây hoa phượng cứ mỗi hè về lại hân hoan tặng cho đời những ngọn lửa nhỏ thắp sáng cho bé Công những ước mơ.
Còn anh của em ... Anh ở đâu?
__________________
Yêu hơn mọi yêu thương
Mà cuộc đời đã có...

6 nhận xét:

Hoa sữa nói...

Kỉ niệm trơn như rêu
Ta níu vào chợt ngã…”
Anh nó đi NCS, hai đứa con chị và thằng em lên tầu vào Miền nam ở gần với Ba. Thằng em mếu máo không chịu, nhưng con chị lớn rồi nên chấp nhận vì nó biết cần phải làm thế. Ngày chia tay anh nó và thằng em nước mắt chan chứa còn nó mắt ráo hoảnh . Trước khi đi anh nó mua cho hai chị em một cái máy vi tính và tạo cho mỗi đứa một cái nick yahoo để mỗi ngày có thể nói chuyện. Quả là xa anh hai đứa tré như gà mất mẹ. Hơn một năm trời thằng em không hòa nhập được với môi trường mới, nó gày gò, xanh xao và buồn bã. Sau này mới biết nó nhớ cô giáo của nó, nó coi cô giáo như người mẹ.Con chị thương thằng em ngày nào cũng đưa nó đi học và cố gắng khi tan lớp chạy thật nhanh đến đón thằng em. Ngày nào đến trường thằng em cũng tần ngần ở cổng trường không muốn vào.
Tựa vào cửa sổ nó bồi hồi nhớ lại. Một lần đang ngồi trong lớp học cô giáo chủ nhiệm của thằng em gọi điện thoại đến , con chị xin nghỉ hai tiết sau để ra trường gặp cô. Bước vào cửa lớp con chị thấy thằng em bẩn lem luốc mặt đầy vệt nước mắt đang bị cô giáo phạt đứng ở góc lớp. Nhìn thấy chị, thằng em òa khóc chạy ra vừa nấc vừa đòi con chị đưa nó về nhà , đưa nó về Hà nội nó nức nở …em không muốn ở đây… không muốn…
-Ừ , ngoan nín đi, con trai không khóc chị sẽ đưa em về.
Xin lỗi cô giáo con chị mang thằng em về nhà. Thằng bé nức nở kể bạn không chơi với nó vì nó không có mẹ nên nó đã cắn bạn nó. Căn phòng chợt lặng đi. Hai chị em đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, nơi đỉnh núi cao kia nơi có bức tượng Chúa giang tay như muốn ôm những con chiên đâu khổ vào lòng xoa dịu cho họ nỗi đau. Thằng bé rụt rè:
-Chị! Chị là mẹ của em chị nhé, em muốn có mẹ.
-Sao em?
Con chị thảnh thôt. Nước mắt chợt dâng lên. Con chị bồi hồi nhớ lại đã hơn một lần nó cũng đã từng rúc vào ngực anh của nó đòi em muốn có mẹ. Thằng em vẫn trân trân ánh mắt van nài nhìn con chị chờ đợi.
-Ừ , con chị gật đầu.
-Thật không hả chi? Chị hứa đi .
Mắt thằng bé sáng rỡ , cả khuôn mặt chìm trong Hạnh phúc. Con chị lặng lẽ gật đầu lần nữa và ôm thằng em vào lòng. Thằng em thì thầm :
-Chị đưa em về nhà (HN) nhé , chị sẽ là mẹ , mình sẽ đợi anh về…..
Hơn bốn năm trôi đi , cuộc sống của hai đứa trẻ có nhiều thay đổi, chúng trở về Hà nội nhưng trong căn nhà khác, hai đứa trẻ ngày ngày vẫn hay đứng bên cửa sổ ngắm bầu trời nhưng anh của chúng đi mãi vẫn chưa về…. Có thể đã về rồi ở đâu đó bên cạnh chúng nó .

Hoa sữa nói...

Ngày nhỏ bé Công hay khóc , nó khóc chẳng gào lên như những đứa trẻ khác để rồi một tẹo thì nín. Nó khóc ti tỉ não ruột như ai oán số phận và hờn giận những người chăm sóc nó.Một lần vào buổi trưa khi bé Công bốn tuổi hai chị em nằm trên giường, dỗ mãi bé Công không ngủ nó cứ đòi vén rèm cửa sổ cho sáng. Hai chị em nhìn lên bầu trời, tự nhiên thằng bé lại khóc. Dỗ dành mãi nó cứ khóc sau đó cứ nấc lên, nước mắt con chị cũng rơm rớm. Nhìn lên bầu trời giữa nền xanh biếc hiện ra những vầng mây mầu trắng con chị gọi:
- Công à chị nhìn thấy Mẹ
- Mẹ đâu hả chị ( thằng bé mắt ráo hoảnh như chưa bao giờ khóc chồm lên )
- Ừ , chị nhìn thấy mẹ, mẹ đẹp lắm, mẹ gọi bé Công ơi.
- Chị kể mẹ cho em đi, bé Công thì thầm
- Nhắm mắt vào chị kể cho em nghe
Bé Công ngoan ngoãn nép vào người con chị, mắt nhắm tịt hơi thở nhẹ bỗng, dường như thằng bé sợ nếu cử động hay thở mạnh thì mẹ sẽ biến mất. Con chị nước mắt rưng rưng kể về người mẹ mà nó chưa biết mặt cho thằng em nghe . Ngưòi mẹ dịu dàng , đẹp đẽ, đầy lòng yêu thương hiện về theo nỗi nhớ mong và ước muốn của hai đứa bé.
- Mẹ đang nấu ăn cho cu Công hôm nay mẹ đi chợ mua tôm và cua biển , mẹ nấu súp cho bé Công ăn , cho cả chị và anh Hưng nữa.
- Em muốn ăn hai bát_ thằng bé thì thầm
- Ừ em ăn nhiều chóng lớn mẹ vui.Mẹ đun nước gội đầu cho hai chị em nữa, em ngủ đi lát nữa dậy Mẹ sẽ pha nước gội đầu cho hai chị em.
- Thế chị bảo Mẹ tắm cho em nữa nhé , mai chị hãy tắm cho em, thằng bé giao hẹn
- Ừ , em ngoan , Mẹ sẽ tắm cho em và cả cho chị nữa con chị thì thầm
Cứ thế con chị kể về mẹ cho thằng em nghe, những đám mây trên bầu trời hiện lên hình ảnh của mẹ và thằng em díu mắt vào ngủ trong vòng tay bé bỏng vỗ về của con chị trong tình yêu thương dịu dàng của người mẹ hiện về.
....................................................................................
Từ hôm đó những đám mây trên bầu trời qua con chị bỗng trở thành Công chua, thành hoàng tử trong chuyện cổ tích thành chú lính chì thành nàng tiên cá, thành những gương mặt của người thân ru hai chị em giữa đời thường.

Hoa sữa nói...

NÓI HỘ ANH
Nơi thiên đường anh sống
Dưới trần gian em chờ
Nỗi khổ nào cũng thế
Đừng khóc nhiều nghe em
Nhớ em trong cơn đau
Nhớ em cười Hạnh Phúc
Nhớ em lúc muộn phiền
Nhớ em cười hớn hở
Thương mãi thương mình em
Con mèo ướt bé bỏng
Thương đôi tay dịu hiền
Nhớ môi xinh nhõng nhẽo
Thời gian nào để quên
Nhạc nào nghe để nhớ
Đọc thơ em yếu mềm
Anh lặng trong nhung nhớ
Thức thấm nỗi nhớ em
Ngủ dấu yêu mơ mãi
Khóc em cuối con đường
Xót xa em khổ ải
……………………..
Mong em cố gắng nhiều
Chốn trần gian vất vả
Mong em luôn mỉm cười
Dù không vai anh tựa…
__________________
Yêu hơn mọi yêu thương
Mà cuộc đời đã có...

Hoa sữa nói...

Em ngồi lặng lẽ nước mắt cứ chảy ướt cả ngực, những giọt nước mắt thấm qua môi mặn chát. Anh ấy nói em phải lựa chọn giữa hiện tại và quá khứ, nhưng lựa chọn như thế nào anh ơi? Nhắm mắt lại trong em chỉ có quá khứ còn hiện tại em chẳng có gì cả. Hiện tại em đang sống trên đôi chân của người khác, sống trong tình yêu thương của những người khác và em luôn cảm thấy đau đớn vì điều này.
Khi đau đớn xé tan cơ thể em cũng không thể khóc, em chỉ biết nhắm mắt lại và gọi thầm anh ơi để nước mắt chảy ướt trên gối. Em phải tự an ủi anh của em đang vỗ về :đừng khóc có anh đây rồi anh sẽ không để em đau…
Quá khứ quá đầy ắp, tràn ngập tình yêu thương của anh, để đến bây giờ em vẫn tự hỏi ở đâu trong anh lại có nhiều tình thương yêu thế? Sao trong em chưa đủ điều đó để tặng cho em Công. Chưa bao giờ anh của em nhăn mặt khi em rúc vào lòng anh ngủ và vòi vĩnh anh dạy em học, vòi anh kể chuyện, đọc thơ và thậm chí hát ru em. Anh cứ bảo anh không biết hát ru chỉ biết hát mỗi bài lý chiều chiều để đến bây giờ em cũng chỉ muốn hát mỗi bài đó tự ru cho em và bé Công. Anh muốn em phải học và rèn mình thành một “ tiểu thư” với đầy đủ phẩm cách nhưng mà em của anh rèn mãi cũng không thành công. Mỗi khi em về đến gần nhà em đều chạy ( dù anh nói mãi không được chạy) vì em biết đằng sau cánh cửa ngôi nhà của chúng mình có anh đang đợi em. Em muốn chạy nhanh về để ôm lấy anh áp má vào anh từ lúc em chỉ đứng đến bụng anh cho đến khi em đủ lớn để áp má vào ngực anh. Anh luôn đẩy em ra và bảo ôi thật kinh khủng khi con gái chạy, anh bảo em thật tệ vì mồ hôi chảy ướt cả áo, nhưng rồi anh luôn ôm lấy em và dẫn em đi rửa mặt. Trông anh nhăn nhó xấu kinh khủng. Em kể cho anh nghe em đã làm gì và học như thế nào … cho dù anh có giả vờ nhăn nhó thì em vẫn biết anh mỉm cười vì em của anh luôn ngoan mà. Trong vòng tay yêu thương, trên lưng anh em nép vào bé bỏng anh như người cha che chở yêu thương, cũng trong vòng tay ấy em cảm nhận được tình yêu của người mẹ khi anh dạy em chải tóc, tự tay anh đun nước gội đầu cho em, mỗi khi em ốm anh đã vừa học bài vừa trông giấc cho em ngủ. Em còn nhớ mãi lần em sốt cao anh sợ em lên cơn giật đã nhúng em vào xô nước để em hạ nhiệt nên em đã bị sưng phổi suýt chết anh đã khóc và nói tặng cho em cả cuộc đời anh chỉ để em mãi mỉm cười. Anh đã kiên quyết bắt em tập đàn , tập múa , học nấu ăn , cắm hoa … ôi anh đã bắt em học bao nhiêu thứ em thấy phát sợ nhưng anh luôn bảo em sẽ làm được mọi thứ … Anh ơi…
Hiện tại em phải làm thế nào khi không tự đứng nổi trên đôi chân của mình …
Làm sao em quên???
__________________
Yêu hơn mọi yêu thương
Trả lời nhận xét này

Hoa sữa nói...

Hà Nội vắng cả anh và em
Mùa hoa loa kèn đang về trên phố
Những bông hoa của một thời thương nhớ
Em mang theo vào cả giấc mơ...

Hoa sữa nói...

Hôm qua là ngày của Mẹ anh ạ. Em đọc được rất nhiều bài viết của những đứa con bầy tỏ tình cảm của mình với Mẹ, họ thấy Hạnh Phúc. Hạnh phúc vì đã được sinh ra , Hạnh phúc vì có Mẹ. Em đứng rất lâu bên khung cửa sổ nhìn lên bầu trời, trời mưa em thấy lạnh, em cố hình dung ra gương mặt của mẹ và em tự hỏi Mẹ có Hạnh phúc khi mang thai con không?...
Cho dù điều gì xẩy ra thì em vẫn thấy mình Hạnh phúc anh ạ, em nhớ anh . Có lẽ mọi Hạnh phúc của em đều do anh tạo dựng cũng như hạnh phúc của mọi người do Mẹ của họ tạo dựngvậy.Em nhớ lại...
NHẬT KÍ CỦA ANH:
Ngày ...tháng ...năm...
Ba bế em về, em đáng yêu quá, em được quấn trong chiếc khăn bông in hình con cá heo mầu xanh , như con búp bê nhỏ, khuôn mặt em trắng hồng viền bởi chiếc mũ màu xanh có hoa nhỏ hai mắt em nhắm tịt hơi thở nhẹ quá. Trong lòng mình có một cảm giác khó tả , yêu thương và tràn ngập sung sướng. Mình đã có em. Mình đặt ngón tay vào bàn tay nhỏ xíu trắng hồng với những ngón tay dài thật xinh. Em nắm chặt tay mình tin cậy.... Mẹ đi rồi anh sẽ chăm sóc em , anh sẽ yêu thương em em gái ạ , Nhất định thế.
Ngày....tháng ...năm...
Ngày nào mình cũng xin cô giúp việc cho meocon bú sữa, nhìn em bú thương thương lạ. em mút chùt chụt, một tay em đặt lên bình sữa còn một tay sờ vào ngực mình. Mình thích cảm giác đó, nó làm cho mình lớn lên và muốn yêu thương che chở cho em thật nhiều.
Ngày....tháng ...năm...
Em đã 4 tuổi , con bé thông minh và xinh xắn ai cũng thương con bé. Ngày nào con bé cũng rúc vào ngực mình ngủ. Ngày nào cũng bắt mình hát " lý chiều chiều...". Hôm nay con bé bắt mình dạy nó học và viết. Anh ơi meocon muốn học muốn đọc thơ , meoccon muốn viết ... Thật dễ thương. Mình dạy em học con bé giỏi thật nhớ cứ vanh vách... Em của anh sẽ thật xinh và thật giỏi phải không meocon.
Ngày....tháng ...năm...
Em của mình sốt, cô giúp việc lại về quê có giỗ, em sốt cao quá mình sợ, chạy sang gọi thằng Khoa nó cũng chẳng biết gì cả . Bắt thằng Khoa bế em mình mang sách ra đọc thấy nói phải hạ nhiệt ngay bằng mọi cách, bỗng Khoa hét lên mình đánh rơi cả sách meocon co giật hai đứa cuống quá mình ôm chặt em cởi hết quần áo và đem thả em vào chậu nước lạnh.... Hậu quả em bị viêm phổi suýt chết. Em ơi anh sẽ không bao giờ để em sốt nữa không bao giò meocon của anh ạ...
Ngày... tháng ...năm...
Hôm nay em đi thi âm nhạc... mình hồi hộp nhưng rất tin em sẽ đoạt giải. Em thật đẹp, em và cây đàn như hòa vào nhau. Em đoạt giải A mình nắm chặt tay em nhẩy lên. Mình đã bế em và tung lên còn em thì cười như nắc nẻ . Em bảo hai anh em mình về nhanh để em còn tặng Mẹ, nhưng...
Ngày....tháng ...năm...
Mình đi về không thấy meocon đâu, ngày nào con bé cũng đón mình về và đó là lí do khiến mình không thể không về sớm , cảm giác được meocon rúc vào ngực và kể huyên thuyên bao nhiêu chuyện thật ấm áp. Mình giật mình vì thấy con bé ngồi ngủ gục ở sau cánh cửa nước mắt và mồ hôi bết trên tóc. Bế em lên con bé thức giác và lại khóc. Sao thế meocon của anh?Em sắp chết rồi anh ạ con bé lại khóc nức lên, em sắp chết phải không anh? Mình đặt em xuống và giật mình. Con bé thành thiếu nữ rồi mình phì cười , Con bé ngừng khóc ngẩng lên nhìn mình chờ đợi ... Meocon ngốc ơi em lớn thật rồi. Mình mang em đến bác sĩ thật lạ mình mang em vào và nói : cháu không có mẹ cô giúp em cháu cô nhé. và mình ra ngoài.... Ôi meocon của anh, giá như em có mẹ , anh cũng muốn thế.
Ngày....tháng ...năm...
Meocon có chấy, con bé khóc thét.... Mình đi hỏi mẹ của Khoa mình đi mua thuốc trị chấy cho em ... Từ hôm nay mình sẽ gội đầu và chải tóc cho em mèo con ạ.
.................................................. .................................................. ...............
Anh ơi,em Hạnh phúc vì có anh, mãi thế. Hôm qua mọi người viết về mẹ còn em lại nghĩ về anh ..
Em cám ơn cuộc đời và cám ơn Mẹ đã tặng anh cho em.
__________________
Yêu hơn mọi yêu thương
Mà cuộc đời đã có...
Trả lời nhận xét này