Trang

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

BẤT CHỢT







Nơi ấy mình lạc nhau
Mùa thu về sao chỉ còn mong nhớ
Em đạp xe một mình trên phố
Bờ vai mềm tóc gió thôi bay

Ngọt ngào mùi hoa sữa đêm nay
Bàn tay em cô đơn trong gió
Em vẫn lắng nghe lời thì thầm đâu đó
Tìm đến tận cùng đâu tiếng yêu thương?




Nắng lên, nắng vàng như mật ong rọi vào khung cửa sổ bé bỏng , nơi ấy là nơi duy nhất để nó có thể quan sát bầu trời. Nắng luôn mang lại cho nó cảm giác ấm áp và phấn chấn. Nó nhìn theo các tia nắng để quan sát những hạt bụi nhảy múa, một trò chơi mà từ nhỏ nó đã rất thích. Những hạt bụi không nhiều nó tự nhủ có lẽ không khí ở đây trong lành hơn, và chợt nó lại nghĩ có lẽ tâm hồn trẻ con trong nó đã mất đi khá nhiều nên nó không nhìn thấy những vũ điều tuyệt vời của những hạt bụi. Hôm nay trên bầu trời chẳng có đám mây nào, bầu trời cũng không trong xanh mà mang một mầu trắng hơi đục nó thấy nuối tiếc một điều gì đó. Chẳng có đám mây để nó có thể vẽ nên những điều nó thích, một trò chơi từ nhỏ mà nó luôn mang ra dỗ dành em của nó khi thằng bé khóc “… em ơi, Mẹ của chúng mình rất đẹp tóc thật dài “. Nghĩ đến điều đó nó chợt bật cười và thở dài.

Nhìn lên bầu trời nó đang tự hỏi ngày mai nó phải làm gì? Con đường nó đang đi lại có những khúc quanh, lại xuất hiện con dốc mới, nhưng dù thế nào cũng phải vượt qua và nó muốn phải vượt qua và đi tiếp.


Không có nhận xét nào: