Anh!
Em nhớ anh. nhiều lắm anh ạ.
Em biết anh giận và khó tha thứ cho em, bản thân em cũng rất giận mình
Em muốn gọi Anh ơi! và mãi sẽ gọi thế.
Và em thèm được nghe hai từ thôi: Anh đây! ( người ta, công chúa...) anh ạ.
Về với em anh nhé!
Em mãi đợi anh về.
7 nhận xét:
Anh ơi! Nó nức nở gọi. Trả lời nó chỉ là sự im lặng. Nó mất anh thật rồi. Anh! Nó vẫn mãi gọi thế và ngày nào nó cũng gọi thế. Nó Hạnh Phúc vì đã có anh. Nó yêu và dành cả tình yêu nó có trong cuộc đời này cho Anh. Dù đó là tình yêu không bình thường như tình yêu của mọi người.
Anh! Em nhớ anh.
Có bao giờ anh lại nhớ em không Trong hoàng hôn , mỗi sớm mai thức dậy Có bao giờ trên môi anh lại gọi xót xa hai tiếng yêu thương Em vẫn đợi anh hết sáng lại chiều Giam chặt lòng mình trong cô đơn câm lặng Nỗi đau đớn trong lòng trống vắng Em chỉ biết lặng thầm gọi hai tiếng Anh ơi
Em đã lạc lối về trên con phố bơ vơ
Chiều tắt nắng em vẫn còn đi mãi
Em tìm gì trong nỗi buồn tê tái
Lặng lẽ mong chờ Người trở lại
Yêu thương...!!!
Em lại về với biển chiều nay
Nghe yêu thương trong từng con sóng vỗ
Hoàng hôn xuống bóng chiều nghiêng đổ
Trên môi buồn lặng lẽ gọi tên anh
Em tìm gì trong làn nước thẫm xanh
Những con sóng tìm bờ tung bọt trắng
Nỗi cô đơn trong hoàng hôn yên lặng
Từng giọt buồn nghe mằn mặn bờ môi
Chắt chiu làm gì giờ kỉ niệm xa trôi
Những ước mong bỏ ta ra đi mãi
Em làm gì đây giữa cuộc đời trống trải
Tháng năm chẳng về chỉ còn lại đơn côi....
Có đáng để nó khổ sở đến thế không nhỉ,nó hỏi mình hàng trăm lần và lần nào nó cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất. Nó vẫn muốn gọi Anh ơi!
Họ là ai ? Chẳng là ai cả
Họ có gì? Chẳng có gì nhiều có duy nhất một thứ thôi
Họ cho nó được điều gì? Nhiều lắm_cái lớn nhất là lòng tin.
Họ cho nó sự nỗ lực phấn đấu mấy năm qua và gọi nó trở về với cuộc sống để yêu thương và làm việc hết sức và thực sự có hiệu quả trong những ngày nó tưởng như muốn buông trôi...
Họ chẳng biết điều đó , còn nó biết rõ lắm
Họ đi đi, nó có lỗi nhiều với họ và chỉ biết nói xin lỗi...
Nó cứ ngồi lặng lẽ, những giọt nước mắt chảy ngược vào trong.
- Anh ơi! Nó gọi thầm như thế
Nó chỉ mong như mọi lần nó sẽ được nghe những lời yêu thương : "Anh đây ", " người ta". " Công chúa" ...
Còn bây giờ thì ...
Lỗi là tại nó, Nhưng lòng nó đã quá sâu nặng yêu thương.
Nó lắc đầu tự hỏi : Nó yêu thương ai? ( Và nó biết câu trả lời)
Một giấc mơ thôi mà, giấc mơ chẳng có thật.
Nó vẫn cứ muốn gọi và mãi gọi : Anh ơi!
Em vẫn muốn gọi Anhơi!
Đăng nhận xét