Trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Entry for August 03, 2007

Em ngồi lặng lẽ nước mắt cứ chảy ướt cả ngực, những giọt nước mắt thấm qua môi mặn chát. Anh nói em phải lựa chọn giữa hiện tại và quá khứ, nhưng lựa chọn như thế nào anh ơi? Nhắm mắt lại trong em chỉ có quá khứ còn hiện tại em chẳng có gì cả. Hiện tại em đang sống trên đôi chân của người khác, sống trong tình yêu thương của những người khác và em luôn cảm thấy đau đớn vì điều này.
Khi đau đớn xé tan cơ thể em cũng không thể khóc, em chỉ biết nhắm mắt lại và gọi thầm anh ơi để nước mắt chảy ướt trên gối. Em phải tự an ủi anh của em đang vỗ về đừng khóc có anh đây rồi anh sẽ không để em đau…
Quá khứ quá đầy ắp, tràn ngập tình yêu thương của anh, để đến bây giờ em vẫn tự hỏi ở đâu trong anh lại có nhiều tình thương yêu thế. Sao trong em chưa đủ điều đó để tặng cho em Công. Chưa bao giờ anh của em nhăn mặt khi em rúc vào lòng anh ngủ và vòi vĩnh anh dạy em học, vòi anh kể chuyện, đọc thơ và thậm chí hát ru em. Anh cứ bảo anh không biết hát ru chỉ biết hát mỗi bài lý chiều chiều để đến bây giờ em cũng chỉ muốn hát mỗi bài đó tự ru cho em và bé Công. Anh muốn em phải học và rèn mình thành một “ tiểu thư” với đầy đủ phẩm cách nhưng mà em của anh rèn mãi cũng không thành công. Mỗi khi em về đến gần nhà em đều chạy ( dù anh nói mãi không được chạy) vì em biết đằng sau cánh cửa ngôi nhà của chúng mình có anh đang đợi em. Em muốn chạy nhanh về để ôm lấy anh áp má vào anh từ lúc em chỉ đứng đến bụng anh cho đến khi em đủ lớn để áp má vào ngực anh. Anh luôn đẩy em ra và bảo ôi thật kinh khủng khi con gái chạy , anh bảo em thật tệ vì mồ hôi chảy ướt cả áo, mhưng rồi anh luôn ôm lấy em và dẫn em đi rửa mặt. Trông anh nhăn nhó xấu kinh khủng . Em kể cho anh nghe em đã làm gì và học như thế nào … cho dù anh có giả vờ nhăn nhó thì em vẫn biết anh mỉm cười vì em của anh luôn ngoan mà. Trong vòng tay yêu thương , trên lưng anh em nép vào bé bỏng anh như người cha che chở yêu thương , cũng trong vòng tay ấy em cảm nhận được tình yêu của người mẹ khi anh dạy em chải tóc , tự tay anh đun nước gội đầu cho em, mỗi khi em ốm anh đã vừa học bài vừa trông giấc cho em ngủ . Em còn nhớ mãi lần em sốt cao anh sợ em lên cơn giật đã nhúng em vào xô nước để em hạ nhiệt nên em đã bị sưng phổi suýt chết anh đã khóc và nói tặng cho em cả cuộc đời anh chỉ để em mãi mỉm cười. Anh đã kiên quyết bắt em tập đàn , tập múa , học nấu ăn , cắm hoa … ôi anh đã bắt em học bao nhiêu thứ em thấy phát sợ nhưng anh luôn bảo em sẽ làm được mọi thứ … Anh ơi…
Hiện tại em phải làm thế nào khi không tự đứng nổi trên đôi chân của mình …
Làm sao em quên???

Không có nhận xét nào: