- Anh!
- Gì thế mèo con?
- Dạ, sao tự nhiên em muốn nói ươc gì...
- Ừ, em ước đi, anh cũng ước được làm trợ lý của ông Bụt để chuyển lời ước của em. Em ước điều gì?
- Anh đoán đi...
- Anh không đoán đâu, với mọi người anh đoán thường đúng còn với Mèo con lần nào anh cũng đoán sai, em là cô bé phi thường mà, hihi. Em nói đi!
- Thôi em nghĩ lại rồi em không ước nữa, may mà chưa nói ra...
Anh ạ em không nói diều ước nữa may mà em chưa kịp nói ước gì.... vì xét ở góc độ nào thì nó cũng sai cả. Nếu em ước có anh sớm hơn thì lúc đó em đang có anh của em người đã cho em một cuộc sống Hạnh Phúc không ai thay thế, nên nếu có anh sớm hơn em sẽ không quý mến anh nhiều như bây giờ. Nếu anh xuất hiện sớm hơn thì làm gì có những " Mùa hè xanh Hạnh Phúc " để bây giờ em sắp có một bé gọi em là cô chứ. Nên nếu ước có anh sớm hơn mọi việc sẽ hỏng hết anh nhỉ? Không ước nữa em chỉ muốn như bây giờ thôi. muốn gọi Anh ơi khi em muốn gọi , khi em đau và khi em muốn khóc cũng như muốn cười như hôm nay em đã gọi thôi.
Em hát bài " ước gì" của Võ Thiện Thanh nhưng mà trong lòng không phải thế, không phải cho anh mà cho một người ở đâu đó đang đợi em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét