Anh đi rồi còn lại mình em
Những giấc mơ trôi về miền dĩ vãng
Nhưng nỗi buồn luôn bảng lảng
Quấn suốt đời em.
Em muốn đi tìm cho mình một khoảng riêng
Một khoảng trời bình yên không giông gió
Ước mơ thật khó
Em đã không thể quên.
Sao em lại không thể quên?
Nỗi nhớ mong
Về một ngôi nhà quá khứ
Về một ngôi nhà xưa cũ
Ba con người cùng một nụ cười chung
Anh!
Em làm sao để quên?
Em chỉ muốn rúc vào ngực anh mãi mãi
Em đêm ngày khắc khoải
Ước duy nhất một điều
Anh về lại bên em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét